Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ khi còn bé đến khi trưởng thành, Ninh Du chưa bao giờ lăn tăn về việc mặc một chiếc quần.
Chẳng qua chỉ là sự thay đổi của môi trường, vậy mà một điều đơn giản đã trở nên vô cùng phức tạp.
Không phải không nghĩ đến việc kẹp cạp quần lại, nhưng sự thật là chiếc kẹp quần áo không thể chịu được lực kéo khi cậu bước đi.
Cậu cũng đã nghĩ đến việc tìm một sợi dây làm thắt lưng, nhưng cách đeo này quá thô thiển, vừa mới lóe lên đã bị đè chết ngay trong nôi.
Cuối cùng cậu nghe theo đề nghị của Lý Mộ — mặc mỗi chiếc áo sơ mi kẻ sọc, kết quả không biết người kia nhìn phải cái gì, nhất quyết bắt cậu mặc quần vào, Ninh Du thực sự bị hành đến mất bình tĩnh, anh ta có thể đừng thay đổi xoành xoạch như vậy được không?
“Cái này ổn chứ?”
Thân trên của Ninh Du đổi lại thành áo phông đen của Lý Mộ, thân dưới bị áo sơ mi kẻ sọc kiên cố bao bọc, biến nó thành váy sơ mi.
Kỳ thật con người luôn có nhiều cách khác nhau để che thân, nhưng đây là lần đầu tiên Ninh Du gặp phải trường hợp này, sự giàu có đã hạn chế trí tưởng tượng của cậu, cuối cùng cậu ta đã tìm ra giải pháp tốt nhất sau nhiều lần thử và sai.
Lý Mộ nhìn Ninh Du từ trên xuống dưới, chiếc áo thun đen rộng đến đầu gối thấp thoáng vẫn gợi lên trí tưởng tượng vô hạn, nhưng so với lần “trắng nõn” vừa rồi vẫn tốt hơn rất nhiều.
“Được.” Lý Mộ quay đầu tiếp tục xử lý khoai trong tay.
Cuối cùng cũng giải quyết được tình huống xấu hổ này, Ninh Du bỏ quần áo bẩn vào một cái túi ni lông trong siêu thị và hỏi Lý Mộ, “Lát nữa anh có định đi tuần trên núi không?”
“ Có.” Lý Mộ quay lưng về phía Ninh Du.
“Vậy thì làm ơn giúp tôi chuyển quần áo đến tiệm giặt khô ở dưới chân núi.” Ninh Du nói rồi treo túi ni lông lên móc ở cửa ra vào, “Anh bảo họ khẩn trương xử lý nhanh một chút, đến chiều anh đi tuần thì lại qua lấy giúp tôi, được không?”
Tiếng cắt khoai tây đột nhiên dừng lại, Ninh Du sợ gây thêm phiền toái liền nói thêm: “Nếu gấp mà mất thêm tiền thì cứ để họ làm.”
“Cậu đúng là suy nghĩ chu đáo.” Lý Mộ quay đầu, nhìn Ninh Du nói.
“Vừa rồi lúc gọi điện thoại tôi đã muốn nói với anh.” Ninh Du biết chuyện này sẽ khiến Lý Mộ phải đi một chặng đường dài, và cậu tin rằng Lý Mộ sẽ giúp mình, “Nhưng anh đã cúp điện thoại rồi, tôi không kịp nói chuyện này.”
“Vậy cậu nên gọi cho tôi cuộc khác.”  Lý Mộ xoay người lại, đối mặt với Ninh Du, cả thân hình tựa vào chiếc bàn trong bếp, hai tay chống hông, “Ai nói với cậu dưới chân núi có tiệm giặt quần áo?”
“Hả?” Sự thật này vượt ngoài suy đoán của Ninh Du.
Dưới chân núi có đồn cảnh sát, trung tâm cứu hỏa, trường tiểu học, siêu thị nhưng lại không có tiệm giặt sấy?
“Không ai giặt đồ cho cậu đâu.” Lý Mộ dùng cằm chỉ vào bồn rửa tay, “Tự mình giặt đi.”
“Không có?” Ninh Du nhìn áo khoác dày trong túi, “Cái này làm sao mà tự giặt? 
“Nếu bồn rửa tay không đủ để cậu chơi, thì bên ngoài còn có cái sân lớn đấy.” Lý Mộ nói xong liền xoay người tiếp tục nấu cơm trưa.
Ninh Du lập tức sửng sốt, cậu ta mới chỉ giặt khăn tay ở lớp lao động cấp 1, sao có thể giặt một chiếc áo khoác dày như vậy?
Một tên ác ma đột nhiên xuất hiện bên tai Ninh Du, thì thầm: Không giặt, thì chấp nhận mặc như thế không phải cũng tốt sao?
Nhưng một nhân vật thiên thần khác liền bắt lấy tên phản diện ác quỷ, nghiêm nghị nói: Hôm qua cậu đã ngã rúi rụi như một con chó ăn shi*t, áo quần đều rất bẩn!
Cuối cùng, Ninh Du hít một hơi thật sâu, xách túi đi vào bồn rửa tay.
Trong tất cả quần áo, đồ lót là thứ dễ giặt nhất, tối hôm qua Ninh Du còn chống cự việc dùng xà phòng của Lý Mộ, nhưng bây giờ lại không thể không bôi xà phòng lên khắp quần lót.
Không mất nhiều thời gian để giặt đồ lót, Ninh Du vò tấm vải trắng trên tay rồi để qua một bên, sau đó giặt sang chiếc áo ngắn tay màu xanh lá cây nhạt của mình.
Khối lượng công việc đột ngột tăng lên gấp mấy lần, Lý Mộ bên kia đã xào xong khoai tây, còn Ninh Du bên này vẫn đang rũ sạch bọt trên áo ngắn tay của mình.
“Cậu đang xoa bóp cho quần áo à?” Lý Mộ đặt đĩa lên bàn ăn, sau đó đi đến bên cạnh Ninh Du, cầm lấy chiếc áo ngắn tay, sột soạt vò mạnh, “Giặt quần áo cần dùng lực, giống như cậu thì giặt đến ngày tháng năm nào?”
Đôi tay to trong làn nước quả thực rất khỏe, Ninh Du có thể nhìn thấy rõ gân guốc phồng lên trên mu bàn tay và bắp thịt in trên cẳng tay.
Bọt nước trên ống tay áo trong chốc lát đã được rũ sạch, ngay lúc Ninh Du đã bị ép vào góc bồn rửa, cậu háo hức ngẩng đầu nhìn Lý Mộ, trên mặt không hề che giấu mà hiện lên suy nghĩ trong lòng.
“Không thể.” Lý Mộ nhướng mày, tự nhiên thấy Ninh Du muốn mình giúp giặt đống quần áo còn sót lại, anh đưa tay ôm eo Ninh Du, đè cậu lại giữa bồn rửa mặt, nói không thương lượng mà nói, “Tự mình giặt đi.”
“Tôi giặt không sạch.” Ninh Du nhìn Lý Mộ.
“Vậy thì nghiêm túc, nghiêm túc giặt.” Lý Mộ đáp lại, “Tôi đã nấu cơm cho cậu rồi, cậu chỉ có mỗi việc giặt quần áo thôi, chẳng lẽ muốn tôi trở thành người hầu của cậu?”
Ninh Du nhìn nhìn tạp dề trên người Lý Mộ, biết chính mình không có tư cách để yêu cầu cái gì. Cậu nhỏ giọng nói: “Không có, tôi thực sự cảm ơn anh rất nhiều.” Sau đó lại cẩn thận giặt chiếc quần thể thao cotton màu đen.
Lý Mộ đi vào phòng bếp nấu một món khác, Ninh Du phân tâm nhìn bóng lưng bận rộn của anh, tò mò hỏi: “Lý Mộ, sao anh có thể làm như vậy?”
Lý Mộ không có quay đầu lại: “Làm như vậy cái gì?”
“Gia đình anh có phải có nhiều anh chị em không?” Ninh Du đoán,“ Anh là anh cả, phải chăm sóc bọn họ nên mới có thể làm được mọi việc. 
Ninh Du vừa nói xong cảm thấy suy đoán này không đúng, cậu đã bỏ qua mất chiếc máy pha cà phê, nếu Lý Mộ sinh ra trong gia đình khó khăn, thì không thể nào xa hoa như vậy.
“Không có.” Lý Mộ như mọi khi, quá lười biếng để nói về việc riêng của mình.
“Vậy thì sao anh có thể làm được mọi thứ?” Lần này Ninh Du từ bỏ nghệ thuật tán gẫu và chọn tiếp tục hỏi một cách cố chấp.
“Nếu ý cậu là giặt quần áo và nấu ăn,” Lý Mộ nói thêm, “Người bình thường đều có thể làm.”
Ninh Du không nghĩ rằng đây là việc mà ai cũng có thể làm được, ít nhất bố mẹ cậu vẫn không thể nấu ăn mặc dù họ đã lớn tuổi như vậy.
Nhưng điều này cũng khiến cậu nhận ra một điều, không phải vòng tròn mà mình đang sống, có thể đại diện cho cả thế giới.
Ngoài thành phố phồn hoa làm bằng bê tông cốt thép, còn có rừng và đồng cỏ dưới bầu trời xanh mây trắng, có không khí trong lành vô tận không cần máy lọc không khí, có một môi trường yên tĩnh cách biệt với thế giới mà không cần kính cách âm.
Ở đây không có cuộc gọi công việc, không có văn phòng xã hội, và cậu thì có rất nhiều thời gian để tận hưởng cuộc sống, trải nghiệm những điều mới mẻ mà trước đây Ninh Du chưa từng tiếp xúc.
Nghĩ theo cách này, việc giặt giũ không còn quá nhàm chán nữa.
Cuối cùng, tiểu quỷ trong lòng Ninh Du đã đánh bại tiểu thiên sứ, cậu quyết định tiếp tục mặc chiếc áo khoác dày cộp – dù sao Ninh Du cũng thật sự không có tự tin sẽ giặt sạch nó.
Áo ngắn tay và quần tây đều không thể vắt khô, đúng lúc Lý Mộ nấu cơm trưa xong, Ninh Du vừa vặn xoắn vắt chiếc áo ngắn tay vừa quay đầu nói với Lý Mộ “Lý Mộ, tới đây vắt giúp tôi với.”
Lý Mộ cởi tạp dề đi đến bên cạnh Ninh Du, cầm lấy chiếc quần lót màu trắng bên cạnh vắt mạnh, nhưng đột nhiên một bàn tay tốc biến giật lấy chiếc quần lót trên tay anh.
“Tôi không cần anh vắt cái này!” Ninh Du đỏ mặt.
Lý Mộ quả thực không thể hiểu được, thực tế, anh vẫn vắt ra được rất nhiều nước, chứng tỏ Ninh Du chưa hề vắt kiệt quần lót. Anh đến để giúp đỡ với mục đích tốt đẹp, nhưng không hiểu sao lại chọc tức vị đại tiểu thư này.
Từ từ.
Lý Mộ đột nhiên phát hiện có điều gì đó không đúng.
Anh nhặt Ninh Du về nhà, chỉ giống như nhặt được một con thiên nga trắng, anh có thể giúp đỡ, chăm sóc, thứ gì chiếu cố được đều sẽ chiếu cố, tóm lại trong mắt anh, Ninh Du chẳng khác nào một đứa nhỏ, anh thỉnh thoảng trêu chọc Ninh Du cũng giống như trêu chọc những động vật nhỏ khác.
Nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt ửng hồng của Ninh Du, anh chợt nhận ra điều gì đó.
Con thiên nga trắng này… là một con thiên nga cong.
Cũng giống như anh, xu hướng tình dục là nam giới.
Không biết giặt đồ có tốn quá nhiều công sức không, nhưng cổ của Ninh Du lấm tấm rin ra những hạt mồ hôi mịn, tay cậu cũng đỏ bừng bởi băng thấm nước.
Lý Mộ có một loại cảm giác không thể giải thích được, con thiên nga trắng trước mặt đột nhiên biến thành hình người cụ thể, đang mặc áo phông và quấn lấy sơ mi của mình.
Anh không khỏi nhíu mày hỏi: “Cậu chắc chắn không muốn sống dưới chân núi sao?”
Ninh Du bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, không ngờ chỉ vừa lớn tiếng một câu, Lý Mộ liền muốn đuổi cậu đi. Ninh Du thừa nhận vừa rồi ngữ khí của mình không tốt lắm, nhưng Lý Mộ cũng không phải hoàn toàn đúng, ái mướn anh ta không chú ý động chạm nội y của cậu?
“Không.” Ninh Du bướng bỉnh trả lời, “Tôi sẽ sống với anh ở đây.”
Lý Mộ trầm mặc một lát, nói: “… Vậy thì.”
——
Tác giả có chuyện nói:
Ninh Du: Tại sao anh có thể làm được?
Lý Mộ: Tôi đã làm gì đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.