Giám tuyển Trương đã làm việc ở đây kể từ khi Bảo tàng C được xây dựng. Năm nay ông đã gần bảy mươi tuổi, mái tóc đã bạc. Trong hai năm qua, mọi công việc của Viện bảo tàng đều được giao cho ba phó giám tuyển phụ trách, cuộc triển lãm đặc biệt lần này là do ông tự tay ký duyệt, cho nên Hà Diễm mới kéo Lê Dạ Quang đến gặp giám tuyển cũ để lý luận.
Sau khi nghe họ tranh luận nửa giờ, giám tuyển Trương tuổi cao đã bối rối, cảm thấy người nào nói cũng có lý, rất khó phân định đúng sai, thôi ba phải vậy…
“Tôi thấy việc cấp bách hiện giờ là phục chế bích họa trước đã, cãi nhau thì lúc nào cãi cũng được, nhưng văn vật thì không thể chờ được đâu.”
“Bức bích họa bị mốc đã được gửi đến trung tâm phục chế rồi.” Lê Dạ Quang cung kính trả lời ông: “Huống hồ, tôi cũng không muốn cãi nhau.” Nói đoạn, cô liếc nhìn Hà Diễm: “Tôi là người phụ trách, tôi sẽ chịu trách nhiệm mọi thứ về cuộc triển lãm, quản lý Hà nên tính toán chi phí với phòng tài vụ thì hơn. Mọi người đều có nhiệm vụ riêng và nên hoàn thành trách nhiệm của mình.”
Câu cuối, Lê Dạ Quang nói rất chậm, từng câu từng chữ đều như thể đâm thẳng vào tim.
Hà Diễm thẹn quá hóa giận, bèn ném tập tài liệu vào mặt cô, còn cố tình mạnh tay khiến tập tài liệu đập mạnh vào má cô cái “bốp”, để lại một vết ửng đỏ.
Giám tuyển Trương sững sờ trước cảnh tượng bất ngờ này.
Ông năm nay đã gần bảy mươi tuổi, mọi người háo hức trước khi ông nghỉ hưu đến vậy sao?
Lê Dạ Quang loạng choạng mấy bước, Hà Diễm hất cằm lên tuyên bố mình là kẻ chiến thắng. Nếu xét về thâm niên thì Lê Dạ Quang mới đến Viện Bảo tàng C được hai năm, dù trở thành giám tuyển thì cô có đội nhóm không? Có người thân tín không?
“Rầm…”
Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, mấy chục người bỗng chốc xông vào cùng với hơn mười nhân viên bảo vệ cường tráng, bất kỳ người nào trong số họ cũng có thể xé nát Hà Diễm.
“Ai dám động vào tổ trưởng Lê?”
Giọng nói khí thế ngất trời suýt nữa đã khiến Hà Diễm sợ hết hồn.
Người đứng đầu là Cao Thiến tóm lấy cô ta. Với ưu thế về chiều cao và sức mạnh, Cao Thiến dễ dàng vặn cánh tay của cô ta, ấn cô ta xuống bàn làm việc, rồi tiện tay cầm lấy chiếc cúp thủy tinh ở trên bàn dí vào đầu cô ta, tức giận quát: “Hà Diễm, cô dám đánh người hả! Có tin tôi giết chết cô không?”
Tất cả động tác liền mạch lưu loát diễn ra chưa đầy ba giây.
Giám tuyển Trương không kịp đề phòng, đột ngột đứng dậy, bảo vệ bộ xương già nua của mình.
Bây giờ rốt cuộc là ai đúng?
Là Lê Dạ Quang? Là Hà Diễm? Hay là Cao Thiến?
Thôi bỏ đi, chuyện này không quan trọng.
Má phải của Lê Dạ Quang đau rát, có lẽ mặt cô sắp sưng vù đến nơi. Có câu, mắng người thì không vạch trần điểm yếu, đánh người thì không đánh vào mặt. Hà Diễm đúng là không biết xấu hổ, không những xấu xa, mà còn ngu ngốc.
Trước năm mười tuổi, Lê Dạ Quang cô hiền như bụt, nhưng sau mười tuổi thì ăn thịt không nhả xương.
Tôi nói rồi, mọi người tự lo liệu đi, nếu không lo được thì để tôi xử lý.” Lê Dạ Quang khom người nhặt tập tài liệu ở dưới đất lên, nhếch miệng cười nhẹ: “Quản lý Hà, cuộc triển lãm đặc biệt về thư pháp và hội họa vào tháng Một năm ngoái do tổ thư họa Nam Tống tổ chức, cô đã nhận năm mươi nghìn tệ tiền hoa hồng cho việc trang trí triển lãm, triển lãm đồ gốm được tổ chức vào tháng Năm…”
Những chuyện bẩn thỉu mà Hà Diễm cho rằng không ai biết lần lượt bị cô vạch trần trước mặt mọi người. Cô ta liền tái mặt, nhưng lại bị Cao Thiến giữ chặt nên không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đi từng bước tới gần. Điều đáng sợ nhất là, mỗi khi cô bước một bước đều có nhóm người hâm mộ cổ vũ cho cô.
Tổ trưởng Lê ngầu quá! Tổ trưởng Lê “chỉnh” cô ta đi!
Lê Dạ Quang cuộn tài liệu thành ống, thay phiên nhau dùng hai tay kiểm tra sức mạnh, cuối cùng cảm thấy tay phải thuận hơn, nhưng lực không đủ mạnh, nếu quất bằng tay trái có lẽ hiệu quả hơn… hay là dùng 720 chiêu lần lượt bằng cả hai tay.
Nhưng khi giơ tay lên, cô thoáng thấy đây là hợp đồng mượn văn vật mà cô đã ký với Viện bảo tàng Thượng Hải, trang cô mở ra vừa khéo là điều khoản bồi thường, ánh mắt cô bỗng tối xuống.
Lúc này Cao Thiến vẫn đang giữ chặt Hà Diễm, mọi người trong phòng vẫy cờ hò reo, giám tuyển Trương cuống đến độ không biết phải làm thế nào, còn Lê Dạ Quang lại đang… đọc hợp đồng?
“Dạ Quang, cô ta đánh cậu ở đâu? Mình đánh trả lại gấp đôi!” Cao Thiến hung dữ nói, chỉ riêng sát khí trong mắt cô ấy cũng đủ bóp chết Hà Diễm hàng vạn lần.
Lê Dạ Quang chợt lên tiếng: “Thả cô ta ra đi.”
“Hả?” Cao Thiến hỏi lại với vẻ khó tin.
Nghe thấy vậy, giám tuyển Trương vội vàng hùa theo: “Đúng đúng, thả cô ấy ra trước đã, bỏ cái cúp của tôi xuống…”
Mình nói là thả cô ta ra.” Lê Dạ Quang khép tài liệu lại, nhìn Cao Thiến và lặp lại lần nữa, ánh mắt lạnh lùng và kiên quyết.
Cao Thiến không ngấm nổi giọng điệu này, nhưng vẫn ngoan ngoãn vung tay, đẩy mạnh Hà Diễm tới trước mặt Lê Dạ Quang.
Giờ đây, Hà Diễm vốn đã kinh sợ, bắp chân đau nhức, nhưng trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, cô ta vẫn bám chặt vào bàn nói cho hết lời, giọng nói khẽ run rẩy không giấu được: “Tôi, tôi tưởng là cô đã quên rồi, hợp đồng mà cô đã ký với Viện bảo tàng Thượng Hải không đơn giản chỉ là phục chế đâu.”
Lê Dạ Quang cũng nhớ rằng trong số bảy viện bảo tàng, chỉ có Viện bảo tàng Thượng Hải là thêm vào một điều khoản đặc biệt, bởi vì ba bức bích họa về những mỹ nữ thời nhà Đường rất hiếm và cực kỳ mỏng manh, đã được phục chế hơn bốn lần trong thế kỷ trước, mỗi lần đều do bàn tay của nhà họ Dư thực hiện.
Nhà họ Dư là một gia đình chuyên phục chế bích họa, hiện đã là thế hệ thứ năm, là đại diện tiêu biểu cho trình độ phục chế bích họa hàng đầu ở Trung Quốc, thậm chí trên toàn thế giới. Nếu không phải tác phẩm quý hiếm nhất, khó phục chế nhất, nan giải nhất thì cũng không bao giờ mời được nhà họ Dư.
Điều khoản bổ sung của Viện bảo tàng Thượng Hải là nếu tranh bị hư hỏng thì phải do nhà họ Dư phục chế, nếu không sẽ truy cứu trách nhiệm nghiêm trọng, đồng thời không được phép thương lượng.