Theo chân Đỗ Đạt, Phong Trần và Chu Khanh đi về môn phái, nói đến cũng khiến hai người Phong Trần đen hết mặt, hai người cứ nghĩ rằng môn phái tu luyện theo suy nghĩ phải có cái gọi là pháp bảo phi hành nếu không thì ít nhất phải có xe hay thú cưỡi, đằng này cả ba người đều cung đi bộ suốt một tuần trời, cảnh vật về môn phái đâu phải cảnh đẹp gì đâu, toàn cảnh người cháy, gào thét, gầm rú. Ấy là còn may, bộ quần áo mà Đỗ Đạt đưa cho hai người có thứ lực lượng tương tự với tấm vải bố mà Phong Trần sở hữu, nhưng với cảm giác của Phong Trần thấy bộ quần áo này không bằng được tấm vải kia. Còn về phần thức ăn, Đỗ Đạt có thịt thú từ môn phái cấp cho nên không phải ăn như lúc trước khi tẩy lễ, nghĩ đến thôi suýt chút là Phong Trần phun miếng thịt trong miệng ra.
Trải qua quãng đường đi về phái, cuối cùng ba người cũng đến nơi. Đến nơi hai người Phong Trần và Chu Khanh há hốc mồm, không ngờ môn phái này lại không như hai người tưởng tượng, hai người thấy sự bủn xỉn của Đỗ Đạt, thì đã tưởng ra một môn phái nghèo rớt mùng tơi, nhưng không ngờ bên trong phái đã bị khí thế của cổng môn phái chấn nhiếp, cột cổng làm bằng đá cổ, rất cao, rất lớn có hai cột lớn, hai cột nhỏ, trên cột lớn có khắc hai con rồng ba móng, thân rồng uốn quanh cột, trên đầu có một cặp sừng trông rất uy nghiêm, đặc biệt là đôi mắt của chúng, tuy hai con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-lung/5022129/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.