Tôn Thất Thiên kéo tay Diệp Tĩnh Thanh lên phòng, đóng sầm cửa:
- Em muốn tôi cảm thấy nhục nhã lắm sao
- Anh nói gì vậy?
Anh thảy lên người cô một sấp hình trên đó là lúc Lưu Tiến ôm cô, giọng anh lúc này lạnh tựa mùa đông:
- Bao nhiêu người nhìn thấy hai người tình tứ, tốt rồi, tôi đẹp mặt rồi đó. Cô vừa lòng chưa?
- Không phải như anh nghĩ... tôi....
- Cô nghĩ tôi tin cô sao?
Anh giáng xuống cho cô một cái tát. Đau!
- Đồ điếm như cô mà lại dám đi cắm sừng tôi sao. Nực cười!
Mắt cô rưng rưng nhìn người đàn ông trước mặt:
- Tôi không phải là điếm!
- Haha, tôi rước cô từ nơi đó trở về, không phải điếm thì là gì?
- Anh... bắt tôi vào đó rồi đưa tôi ra để gián cho tôi cái danh là điếm sao?
- Đúng! Tới bây giờ cô mới biết sao? Thư như cô còn thua điếm
- Anh là đồ khốn
- Được nếu cô muốn khốn thì tôi khốn cho cô xem. Quảng Đông nhốt cô ta xuống nhà kho, không cho ra ngoài, không cho ăn uống. Dì Tần nghe lén bên ngoài, sợ hãi chạy vào
- Cậu chủ, xin cậu tha cho con bé... huống hồ chi con bé đang ...
Tĩnh Thanh chặn miệng dì Tần lại:
- Dì Tần không cần lo, con không sao đâu!
- Nhưng mà con....
Quảng Đông nhìn cô gái trước mặt, lộ rõ dáng vẻ xót thương.
( Trước khi làm việc cho Tôn Thấy Thiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-lo-trot-yeu-anh/2916519/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.