Chương trước
Chương sau
“Sumer, Sumer, đã trang điểm xong.”

“Sumer, sumer, bộ quần áo này có vừa với người của cô không?”

“Đạo diễn và nhiếp ảnh gia đã vào vị trí rồi, tốt lắm Sumer, cô có thể đi qua đó rồi.”

“Sumer……….”

………………

Tất cả mọi thứ từ đầu tới cuối đều đã được chuẩn bị sẵn sàng. Phong Hạ vừa mới bước từ phòng hóa trang ra đã thấy Sharon chân dẫm giày cao gót, khí phách như xưa đứng đợi ở cửa.

…………………

"Tổ quảng cáo sẽ hoàn thành việc quay phim và chụp hình sau, công việc hôm nay cơ bản đã hoàn thành." Sharon cắt tóc ngắn càng lộ lên sức sống, "Lịch công việc của ngày mai lại càng kín hơn, hơn nữa còn phải dậy sớm, bảy giờ tôi sẽ cho người tới đón cô, tám giờ bắt đầu. . . . . ."

Sharon cứ nói một câu, cô liền gật đầu một cái, đến khi nói xong lời cuối cùng, Sharon cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhìn cô nói, "Hạ Hạ, cô có thể không cần nghe lời như vậy. . . . . ."

"Hả?" Cô ngẩn ra.

Sharon lắc đầu một cái, đi theo cô vào phòng làm việc, "Tư Không Cảnh vừa xong bây giờ lại tới lượt cô như vậy, đã đến mức độ dám mặt không thay đổi để cho tôi giảm công việc đi một nửa rồi, ý của tôi là. . . . Cô đã không còn là người mới vào nghề nữa, bây giờ nhờ vào 《Hồng Trần》 cô ở trong làng giải trí có thể nóng tới bỏng tay rồi, nhưng cô không hề có khí chất của một ngôi sao lớn."

Phong Hạ dở khóc dở cười, "Đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu?"

"Đúng rồi!" Sharon vỗ tay một cái, "Vừa định nói cho cô biết, 《 Hồng Trần 》 mới phát sóng đến tập 5, đã được xếp hạng nhất trong thể loại phim truyền hình, Hồng Kông, Đài Loan và các nước khác trong khu vực Châu Á - Thái Bình Dương đều muốn ra giá cao để mua lại bản quyền."

Cô nghe xong cũng chỉ cười, "Cho nên mấy tháng này cũng coi như không phí công vô ích."

"Đạo diễn vừa yêu cầu cô đi chụp ảnh trước." Sharon vỗ vỗ bả vai của cô, bỗng nhiên ghé sát vào tai cô thì thầm, "Hôm nay Tư Không Cảnh sẽ hoàn thành công việc sớm một chút, đợi lát nữa tôi đi xem tình hình bên anh ta thế nào, cô làm xong việc thì về thẳng nhà trước đi."

"Được." Cô sửa sang quần áo một chút rồi đi về phía phòng chụp ảnh.

Sharon đứng một bên, nhìn Phong Hạ bước vào phim trường, thảo luận với đạo diễn, quen thuộc diễn cảm giác mà đạo diễn cần.

Bây giờ nhìn cô khá có khí thế, bình tĩnh, mỗi một động tác, vẻ mặt đắn đo đều đến độ rất chính xác.

Làm người đại diện cho Tư Không Cảnh, cô tận mắt nhìn thấy khả năng lúc đầu của Phong Hạ khi mới ở chung cùng Tư Không Cảnh, cho đến hiện tại khi đã trở thành nghệ sĩ dưới tay cô.

Mặc dù hai người bọn họ vẫn ở cùng nhau như trước, nhưng rất rõ ràng, Phong Hạ đã sớm không phải là Phong Hạ lúc đầu, chỉ biết lệ thuộc vào Tư Không Cảnh, được anh ta bảo vệ ở phía sau.

Sharon lắc đầu một cái, trong lòng có chút thổn thức.

Một người từ lúc ban đầu ngây thơ và liều lĩnh, dần dần trở nên trưởng thành và chín chắn, tất cả đều là quy luật không thể tránh khỏi, không thể thay đổi.

Hơn nữa, khi con người thay đổi, thường thường cũng là nguyên nhân căn bản của tất cả mọi sự thay đổi .

**

Sau khi quay xong quảng cáo trở về nhà trọ, cũng đã gần mười giờ.

Phong Hạ đi vào trong nhà, ngồi xuống ghế sofa, tiện tay mở TV ra.

"Theo tin đã đưa, Phong Hạ rời khỏi Top, ký hợp đồng với ông chủ đứng sau Live, bởi vì được thiếu gia Mục Hi của công ty Live đánh giá cao, giá trị con người ngày càng tăng trong giới giải trí, hơn nữa gần đây dựa vào 《 Hồng Trần 》, cô đã bắt lấy trái tim của vô số người hâm mộ điện ảnh, có thể nói cô là nữ diễn viên mới hot nhất làng giải trí hiện nay. . . . . ."

Hiện nay mỗi ngày, tất cả các bản tin giải trí đều nhất định có nhắc tới, dĩ nhiên 《 Hồng Trần 》 chính là chủ đề nóng, tiêu điểm ngoại trừ Tư Không Cảnh, còn có cô chính là diễn viên mới đóng vai nữ chính vốn bị tất cả mọi người không coi trọng.

Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt một cái, cách lúc 《 Hồng Trần》 đóng máy, cô vào Live đã gần ba tháng.

Đối với những đánh giá về kĩ thuật diễn của cô, khen chê tự nhiên đều có, nhưng chiếm đại đa số là những lời khen, phim truyền hình cũng phát hành áp phích, trong vòng mấy ngày phát sóng, số người theo dõi microblogging của cô đã tăng lên đến gần bảy trăm vạn người.

Xem một lát, cô tắt TV, đi tới phòng bếp muốn làm chút gì đó cho bữa khuya.

Ai ngờ cô vừa mới từ trên ghế sa lon đứng lên, cửa nhà đã bị mở ra.

Tư Không Cảnh rút cái chìa khóa, đi vào nhà, đóng cửa lại.

"Anh về rồi?" Cô vội vã đi về phía anh, khóe môi khẽ cong lên.

Mấy ngày trước anh đều ở các thành phố khác, thật vất vả sáng sớm hôm nay mới trở về thành phố S, đã mấy ngày cô không được gặp anh rồi.

Anh không nói gì, chỉ duỗi tay về phía cô.

Cô ngoan ngoãn đi tới, tự động ôm lấy anh.

Sống chung đã gần một năm, cô biết thời gian đã làm cô thay đổi rất nhiều, nhưng hình như sự ăn ý giữa bọn họ vẫn không thay đổi quá nhiều.

Hai người đều không lên tiếng, cô lẳng lặng tựa vào lồng ngực, nghe tiếng tim đập của anh, không kiềm chế được trên mặt liền mỉm cười, nhưng ai mà biết lúc này, chợt nghe thấy bụng của mình phát ra tiếng kêu ừng ực.

"Đói bụng?" Anh cúi đầu nhìn cô xấu hổ đên mức hai gò má ửng hồng, mấp máy môi.

"Vâng . . . . ." Cô ngượng ngùng cúi đầu, "Vừa rồi muốn vào bếp làm bữa ăn khuya. . . . . ."

Anh khẽ cười một tiếng, cúi đầu hôn một cái vào trán của cô, "Chờ anh một lát."

. . .

Cô tắm rửa xong, lau tóc rồi đi về phía phòng bếp xem anh nấu cơm.

Đi tới cửa phòng bếp, cô tựa người vào cạnh cửa, lẳng lặng chăm chú nhìn bóng lưng của anh, đi tới ôm lấy anh từ phía sau.

Anh bị cô ôm, động tác đang làm trên tay dừng lại một chút, tay trái đưa ra nâng hai tay của cô lên, nhẹ nhàng cầm lấy.

"Tư Không" cô tựa vào lưng anh, uốn cong môi, "Ngày kia là sinh nhật của anh rồi."

Anh đưa lưng về phía cô vẻ mặt dịu dàng, tay lại tiếp tục đánh trứng, "Ừ" một tiếng.

"Qua sinh nhật này. . . . . . Anh sẽ bao nhiêu tuổi?" Cô hỏi.

"Hai mươi tư thôi." Anh lạnh nhạt trả lời.

"Oh . . . . ." Cô như có điều suy nghĩ gật đầu một cái.

"Thế nào?" Lúc này anh ngừng động tác đang làm dở trong tay, kéo cô đến trước mặt, "Ghét bỏ anh già sao?"

"Em không có." Cô vội vã xua tay nhưng khóe miệng lại lộ nụ cười, "Em thật sự không có. . . . . . Chỉ là hôm nay lúc ở phòng nghỉ, thấy đám trợ lý thảo luận với nhau, giữa con trai và con gái sau hai mươi tư tuổi có gì khác nhau mà thôi."

Tư Không Cảnh nhìn cô, đôi mắt xinh đẹp khẽ híp một cái, giọng nói hơi lạnh, "Giữa chúng ta có sự khác nhau sao?"

"Tuyệt đối không có!" Cô giơ hai tay, ý cười tràn đầy, "Nhiều lắm là. . . . . . Một chút xíu?"

Anh biết là cô đang nói đùa, lại giả vờ làm mặt giận không có biểu cảm gì mà cúi thấp đầu, ôm cô vào ngực chặt hơn, tay nhè nhẹ vuốt eo của cô, "Vậy bây giờ chúng ta có thể đi xem thử một chút, rốt cuộc có khác nhau hay không nhé!"

Cô bị anh ôm chặt trong ngực không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể cười xin anh bỏ qua, hai người vừa mới ầm ĩ một lúc, điện thoại di động của cô trong phòng khách chợt vang lên.

"Em đi nghe điện thoại trước đã." Vạt áo của cô đã bị anh vén lên, nhưng điện thoại lại vẫn vang lên không ngừng, chỉ có thể đỏ mặt hôn anh một cái, rồi chạy ra khỏi phòng bếp.

**

Điện thoại do công ty gọi tới, hơn nữa cú điện thoại này, nghe một chút mất nửa giờ.

Cô vào phòng ngủ nghe điện thoại, đợi đến khi từ phòng ngủ bước ra ngoài, anh đã một thân một mình ăn xong bữa ăn khuya, trong phòng khách im ắng yên tĩnh .

Hiếm khi có được thời gian hai người đều ở đây để ăn cơm, cô lại để cho anh ăn cơm một mình, trong lòng cũng thấy hơi có lỗi.

Đi vào phòng bếp, ăn bữa ăn khuya mà anh để lại trong lò vi sóng cho cô, cô rửa sạch bát đũa sau đó đi vào phòng ngủ, lại phát hiện người kia cũng không có ở đây.

Quanh quẩn một vòng rồi đoán được anh ở trong phòng làm việc, cô mở cửa bước vào thì thấy anh đang ngồi ở trước máy vi tính xem cái gì đó.

"Ăn xong bữa khuya rồi?" Anh thấy cô đi vào, ngẩng đầu nhìn cô.

"Vâng" cô gật đầu một cái, nhẹ nói, “Anh đang làm việc sao?"

"Chỉ xem qua kịch bản một chút và thảo luận một vài vấn đề cho kịch bản tiếp theo thôi." Anh day day huyệt thái dương, vẻ mặt mệt mỏi, "Nếu mệt mỏi thì em đi ngủ trước đi, anh phải giải quyết hết những chuyện này trước đã."

Cô suy nghĩ một lát, "Anh có muốn em ở trong này cùng anh không? Em sẽ ngồi yên lặng trên ghế sofa đọc kịch bản, sẽ không làm phiền đến anh."

". . . . . . Lát nữa có thể có hai cuộc họp qua điện thoại." Giọng nói của anh càng dịu dàng hơn, "Em đi ngủ trước đi, Sharon nói ngày mai em phải dậy sớm làm việc."

“Vâng" Cô nhìn anh, trên mặt có chút không đành lòng.

"Hạ Hạ, " anh cũng nhìn cô, lúc này mới nói, "Ngày mai anh sẽ đi thành phố X tham gia họp báo cho bộ phim mới, hơn nữa còn phải đi gặp mặt đạo diễn, nhưng mà anh sẽ tranh thủ trở về vào tối ngày kia để mừng sinh nhật."

Cuối cùng, anh lại thêm vào một câu, "Ở nhà, em và anh, chỉ có hai người chúng ta, có được không?"

"Được." Cô gật đầu một cái, cẩn thận nhìn chăm chú vào sườn mặt tuấn tú của anh, trong lòng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đóng cửa lại,

"Tư Không. . . . . . Ngủ ngon."

***

Sáng hôm sau lúc cô rời giường, Tư Không Cảnh đã sớm rời khỏi nhà trọ.

Kể từ khi《 Hồng Trần 》 đóng máy, thời gian cô nhìn thấy anh càng ngày càng ít.

Cho dù hai người sống chung trong một nhà nhưng thời gian ở cùng nhau rất ít, có lẽ công việc của cả hai đều rất bận rộn.

Trong lòng cô dường như có chút gì đó không nói ra được, rửa mặt xong, trợ lí đến đón cô tới công ty.

Đến công ty, trợ lí nói cho cô biết Mục Hi sai người tới, yêu cầu cô trực tiếp lên phòng làm việc của anh ta, cô liền đi thang máy thẳng lên tầng trên.

Cửa thang máy vừa mới mở ra, cô liền chạm mặt với một người, người nọ bước đi rất nhanh, cô mới vừa từ thang máy đi ra, người nọ ngay lập tức bước vào thang máy, thậm chí ngay cả mặt của người nọ cô cũng không nhìn thấy rõ, chỉ có thể mơ hồ nhận ra đó là một người phụ nữ.

Cánh cửa phía trước phòng làm việc của Mục Hi hơi khép hờ, cô nhẹ nhàng gõ cửa, đẩy cửa đi vào.

Bước vào trong phòng làm việc, ánh mắt vừa nhìn qua, cả người cô liền sững sờ.

Chỉ thấy Mục Hi ngồi trên ghế, quần áo trên người lộn xộn lung tung, Âu phục rơi trên mặt đất, trên người anh ta chỉ còn chiếc áo sơmi nhăn nhúm, cổ áo cũng đã bị cởi ra, vả lại ở gần cổ áo còn có thể thấy lờ mờ mấy vết màu đỏ rất mập mờ.

Hơn nữa quan trọng nhất là, hai tay của Mục Hi bị trói chặt lại bởi cà vạt, trên mặt anh ta không có biểu cảm gì, vẻ mặt âm trầm cởi cái cà vạt kia.

Mục Hi nghe thấy tiếng bước chân của cô, lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy là cô, trên mặt cũng không có gì gọi là mất tự nhiên, mặt anh không thay đổi nói: "Gọi cô tới là muốn nói cho cô biết buổi tối ngày kia có một bữa tiệc rất quan trọng."

"Mỗi năm một lần lấy danh nghĩa của Live làm tiệc từ thiện cho thành phố S, toàn bộ nghệ sĩ của công ty đều phải có mặt, đến lúc đó cô làm bạn gái của tôi, ngày hôm đó sẽ có người dẫn cô đi thử lễ phục."

Anh ta nói rất nhanh trong giọng nói lại có ý ra lệnh, sau khi nghe xong cô im lặng một lát, mới mở miệng, "Đêm hôm đó. . . . . . Tôi có việc bận."

Đêm hôm đó là sinh nhật của Tư Không Cảnh, anh đã nói với cô vì muốn cùng với cô trải qua đêm sinh nhật mà sẽ cố gắng sắp xếp thời gian trở về từ thành phố X.

Lúc này Mục Hi đã mở được cái cà vạt buộc chặt tay anh ta, cau mày ném cái cà vạt lên trên bàn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, giọng nói hơi mất kiên nhẫn, "Bữa tiệc hôm đó, một người bạn của tôi là đạo diễn vô cùng nổi tiếng tại Mỹ cũng tới tham gia, ngày hôm qua cậu ta gọi điện thoại tới nói cho tôi biết, gần đây cậu ta đang muốn quay một bộ phim, nhưng mà còn thiếu vai nữ chính."

"Mà cậu ta nói vai nữ chính trong bộ phim kia cần phải có khí chất đặc biệt, có vài phần giống với khí chất của cô, cho nên. . . . . . Rốt cuộc có tới bữa tiệc này hay không tùy cô quyết định."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.