Hôm sau hai người lên đường trở về Lê gia, ba mẹ Vũ khi hay tin Phúc Khang trở về hai người họ cũng đến thăm anh.
Vừa bước xuống xe hai bé Minh Đăng và Minh Đan đã vội chạy ra ôm chân anh, Phúc Khang cúi xuống ẩm hai đứa lên mỗi đứa một bên, anh nói:
- Ba về với các con rồi đây.
- Ba ơi con nhớ ba lắm.
Minh Đăng cũng không thua em gái cậu bé hôn lên má Phúc Khang một cái nói:
- Con đêm nào cũng nhớ ba, nếu ba còn không chịu về thì con giận ba luôn.
Phúc Khang mỉm cười hôn mỗi đứa một cái nói:
- Vậy may quá ba đã về kịp rồi.
Quỳnh Dao đi đến bên ba cha con nói:
- Hai con đừng quấy xuống đất đi ba bế mệt.
Anh quay qua mỉm cười với cô nói:
- Không sao anh bế bọn trẻ được, em yên tâm.
Rồi cả gia đình nhỏ của Phúc Khang bước vào nhà, ở phòng khách ba mẹ Vũ đang ngồi nói chuyện với ba mẹ Lê.
Còn có anh hai Phúc Hưng cùng chị dâu của anh trở về nữa, bởi vì thời gian anh mất tích cả nhà rất lo lắng, vì vậy anh hai của anh cũng trở về nước tìm kiếm anh.
Vào đến phòng khách anh thả hai bé Minh Đăng và Minh Đan xuống, rồi đến bên cạnh ba mẹ hai bên cúi đầu nói:
- Thưa ba mẹ con đã trở về.
Mẹ Lê mừng rỡ, nước mắt rưng rưng bà đi đến đỡ anh lên, mẹ Lê nói:
- Cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-lam-me-cua-con-toi-thi-em-chinh-la-vo-cua-toi/3571253/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.