Mấy ngày hôm sau ông ngoại Vũ dần dần hồi phục, nhưng chỉ tỉnh lại nhìn mọi người chứ chưa nói chuyện được, cũng như không đi tới đi lui được.
Cậu của Quỳnh Dao đã trở về nhà phụ vợ chăm sóc bà ngoại, thêm phần công việc mua bán không thể nghĩ lâu được.
Còn mẹ Vũ ở bệnh viện chăm sóc ông ngoại lâu lâu cậu sẽ lên thay để mẹ Vũ được nghỉ ngơi, và mẹ con của Quỳnh Dao cũng đã trở về nhà để coi mua bán.
Cách một ngày Quỳnh Dao sẽ lên thăm ông ngoại một lần, và những lần đi đó đều là Phúc Khang đưa rước, khi anh bận quá thì người của anh sẽ đến đón.
Mẹ Vũ và Quỳnh Dao thấy gia đình của Phúc Khang tốt với mình quá, luôn tìm cách từ chối sự giúp đỡ nhưng mà mọi người đã quá nhiệt tình rồi nên thôi.
…
Hôm nay ở bệnh viện chỉ có mỗi một mình mẹ Vũ và y tá chăm sóc ông ngoại, ngoài ra không có ai hết Phúc Khang đi đến thăm và mang theo rất nhiều đồ bổ.
Anh sợ mẹ Vũ chăm sóc ông ngoại mà không lo lắng cho sức khỏe của mình, nếu mẹ Vũ có chuyện gì thì Quỳnh Dao sẽ rất đau lòng.
Khi ở trong phòng bệnh chỉ có hai người và y tá đã được cho ra ngoài rồi, mẹ Vũ mới hỏi anh:
- Phúc Khang hôm nay chỉ có tôi và cậu, tôi muốn biết vì sao cậu lại giúp gia đình của chúng tôi như vậy?
Anh vừa gọt vỏ một quả táo xong để xuống dĩa và nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-lam-me-cua-con-toi-thi-em-chinh-la-vo-cua-toi/3571238/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.