Thời thơ ấu của An Ninh....Bao nhiêu chuyện đã xảy ra trong một ngôi nhà.
Giờ cô đang đứng trước nó. Vậy mà An Ninh cứ ngần ngại, mãi không dám vào:
-Sao vậy em?
-Em...
-Nhà của em mà...Dù sao cũng không thể trốn tránh cả đời được. Vào đi em.
Nắm tay cô, Hà Phương Đông cùng An Ninh bước vào nhà.
Trong phòng khách, có khá nhiều người đang đợi họ.Một ông cụ tóc trắng như cước, một người đàn ông trung niên dáng vẻ nhợt nhạt. Nhìn kỹ, An Ninh quả là thừa hưởng đôi mắt từ người đó. Một đôi mắt đen, trầm tư, chịu đựng, không thấy niềm vui.
Một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, gương mặt như thiên sứ, làn da trắng mịn, môi đỏ hồng đang ngồi trên xe lăn.
Không có vòng tay nào chờ đón An Ninh cả. Những ánh mắt đều là lạnh nhạt. Kể cả người đàn ông đó. Người mà An Ninh trong mơ cũng mong ông ấy dang rộng vòng tay ôm lấy cô vào lòng. Dù chỉ một lần thôi.
-Cậu là người đã gọi điện...Hà Phương Đông?
-Cháu chào ông...
Ông Trình quan sát chàng trai trước mặt. Ánh mắt, thần thái đều tỏ ra rất tự tin.Đôi tay quàng ngang người An Ninh như che chở, trấn an cô.
Ông trầm giọng:
-Về rồi thì ngồi đi...Mọi người cũng đợi lâu rồi...
....Câu chuyện không hẳn là vui vẻ nhưng cũng không tẻ nhạt lắm. Hà Phương Đông luôn giữ trạng thái thản nhiên, lễ độ. Tay anh đôi khi sẽ nắm lấy những ngón tay nhỏ bé của An Ninh như muốn trấn an cô.
-Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-la-chuyen-cua-hom-qua/2972820/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.