Ngày hôm qua thôi, cô hai nói với bà ngoại, bảo cho An Ninh giúp mang quần áo sang nhà chồng cô ấy. Tới hai vali đầy ắp, An Ninh vất vả mất tiếng đồng hồ mới xếp gọn vào được. Cô hai còn nói, toàn là hàng hiệu đắt tiền, mấy ngàn tệ một bộ, An Ninh làm việc càng thận trọng hơn. Khi tới nơi thì cô hai thay đổi thái độ, còn gọi cô vào phòng tân hôn của cô ấy ngồi nghỉ nữa. Sương Diệp đưa cho An Ninh một ly nước hoa quả. Đang khát nên cô uống ngay.
Tới khi tỉnh lại, ly nước ấy đã đem đi tất cả. Cuộc đời con gái. Nếu ngày xưa An Ninh đem nó trao cho người đó thì có lẽ...sẽ không đến nỗi cô phải ở trong tình cảnh dở khóc dở cười này.
Trách ai? Trách cô hai độc ác. Căm hận cô ấy thì sao chứ? Thời gian có thể quay ngược lại không?
Còn..còn trách người đàn ông này? Anh ta cũng đâu biết gì. Anh ta...cứ đinh ninh đang quan hệ với vợ mình. Anh ta đâu biết tới màn kịch tráo hôn này.
Khóc, chỉ là để vơi uất ức. Khóc chỉ để cho mình không đau đớn nữa. Nhưng rồi cũng chẳng thể làm gì.
Căn phòng khác trở nên ngột ngạt.
Ông bà Kiều không dám nhìn mặt người bạn cũ của mình. Cả gia đình ông Văn không ai phiền trách hay có lời nặng nhẹ gì ông...Nhưng chuyện đã xảy ra...Ông đúng là không còn mặt mũi nào nhìn bạn:
-Con dại cái mang...Những thiệt hại nhà anh chị chúng tôi sẽ cố gắng bồi thường...Sương Diệp...đứa con gái bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-la-chuyen-cua-hom-qua/2972810/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.