"... Nghe nói lớn lên đặc biệt đẹp! Tớ nói cậu biết, học trưởng* Lục không chỉ lớn lên đẹp trai mà thành tích còn vô cùng ưu tú, đạt được rất nhiều danh hiệu cao nhất trong các cuộc thi cấp quốc gia!".
(*Nam sinh học giỏi đứng đầu, tiêu biểu cho một khối hay một trường học nào đó)
Bùi Đăng buồn bã đứng dưới bóng cây trốn nắng, không muốn tiếp tục nghe bạn học hưng phấn khen ngợi người khác nữa nên cậu mềm mại nói.
"Tớ cảm thấy hơi mệt muốn về phòng học nghỉ một lát, dù sao cũng còn tận mấy tiếng nữa mới bắt đầu, các cậu đến trước giữ chỗ giúp tớ được không?".
"Không được!".
Một bạn học túm lấy cánh tay cậu, lời lẽ chính đáng nói.
"Lần diễn thuyết này ai cũng đều có thể tham gia, chắc chắn sẽ có thật nhiều người tới. Học trưởng Lục diễn thuyết chính là trăm năm khó gặp một lần, căn bản không thể giúp cậu chiếm chỗ!".
"Học trưởng Lục cũng chưa già đến một trăm tuổi đâu...".
Bùi Đăng nhỏ giọng nói thầm.
"Bùi Đăng! Không thể nói xấu học trưởng Lục!".
Một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa phản bác cậu.
"Đó là học trưởng Lục của trường chúng ta, cũng là học trưởng của cậu!".
"Học trưởng Lục đại diện trường chúng ta dự thi, không những đem vinh quang về cho trường chúng ta mà còn góp hết số tiền giải thưởng vào quỹ của trường. Cậu nhìn tòa nhà thực nghiệm cùng nghệ thuật ở đối diện kia đi, chính là dựa vào một phần tiền thưởng của học trưởng Lục xây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-khuc-nho-nho/2501596/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.