Rất nhiều đứa trẻ khi còn nhỏ viết nhật ký đều sẽ viết về những ước mơ của mình, nhưng Lục Cẩn khi còn nhỏ lại viết đầy ấp một quyển sổ giấy than đều là những kí ức nhạt nhẽo. Ba mẹ hắn là kỹ sư hàng không vũ trụ chuyên nghiệp, hai người giữ chức vụ quan trọng nên công tác lúc nào cũng bận rộn. Trong trí nhớ của Lục Cẩn khi còn nhỏ, khuôn mặt ba mẹ luôn là rất mơ hồ, đêm ba mươi Tết cũng không có thể cùng ba mẹ ngồi cùng nhau ăn được bữa cơm đoàn viên. Cô giáo ở nhà trẻ thường kêu bọn nhỏ vẽ tranh về người nhà, những đứa trẻ khác hoặc là vẽ người nhà ngồi cùng nhau ăn cơm, hoặc là vẽ đại gia đình tay trong tay đi du lịch, dùng màu sắc cũng là tươi đẹp hạnh phúc. Chỉ duy nhất một mình Lục Cẩn miễn cưỡng vẽ hai chiếc áo blouse trắng, sau đó liền không biết nên miêu tả như thế nào nữa, ba có mang mắt kính không? Tóc mẹ dài hay ngắn? Những điều này đối với hắn mà nói đều là cực kỳ xa lạ.
Sau lại bởi vì ba mẹ hắn bị yêu cầu đi đến trấn nhỏ Tây Bắc làm nghiên cứu, không rảnh chiếu cố hắn, cho nên Lục Cẩn bị gửi nuôi ở nhà chú. Nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, khi ba mẹ hắn ở đó thì người chú lộ ra thái độ hiền lành, người vừa đi liền thay đổi đến chóng mặt. Ba mẹ Lục gửi sinh hoạt phí tới hơn phân nửa đều bị người chú này lấy dùng vào việc riêng, còn thường xuyên cắt xén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-khuc-nho-nho/2501585/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.