Ánh nắng hắt xuống qua tấm rèm, len lỏi qua khung cửa sổ mà hắt vào căn phòng màu kem thân quen của hắn. Âu Dương Phong cựa mình tỉnh giấc, mang đến một nỗi buồn chưa thể nguôi ngoai. Hắn buộc bản thân phải đến văn phòng thu xếp đống tài liệu cần ký duyệt.
- Chào Âu Dương Tổng.
Hàng loạt nhân viên kính cẩn cúi chào con người uy nghiêm đang bước vào kia. Bản thân đứng trên cả vạn người vậy mà không thể giữ ngườu mình yêu bên cạnh. Thầm nghĩ là vậy nhưng ngoài mặt hắn vẫn lạnh lùng như không có chuyện gì xảy ra.
Kết thúc một ngày làm việc hẳn cũng không thôi nhung nhớ cậu, kêu người tìm kiếm mà cũng không thấy, Tử Duy em đang ở đâu vậy. Hôm nay....hắn có một cuộc hẹn làm ăn, lại là tên chủ tịch của PCY.
****************
- Vào vấn đề chính đi, tìm tôi có việc gì.
Thanh âm sắc bén vang lên, mặt không mang vẻ sợ hãi mà vang lên, còn ông ta - chủ tịch của cả tập đoàn lớn nhất nhì Thượng Hải lại mang trong mình thứ thú tính đáng ghê tởm, không ngần ngại mà nói lại:
- Cống phẩm của tập đoàn cậu lần trước quả thật là cực hảo, xem ra cũng rất biết ý, hôm nay có thể cho cậu ta đến nữa không, tôi cần người làm ấm giường.
Cái gì??? Đầu não của hắn đang nổ tung?? Tập đoàn của hắn lại đem người tới làm loại chuyện này sao??? Lúc PCY buông tha cho tập đoàn, hắn cứ nghĩ là trùng hợp, đâu ai ngờ lại có người từ công ty hắn đến làm ấm giường cho tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-khong-con-co-khong-khi-anh-biet-tho-the-nao-day/4502352/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.