Âu Dương Phong vẫn giữ nguyên phong thái ung dung, chậm rãi bước tới nhà tắm. Quả không ngoài dự đoán, căn phòng trống trơn, đọng lại vài gọt nước rơi nhẹ.
- Bắt về
Thanh âm khàn khàn vang lên trong không gian tĩnh mịch, hắn vẫn lặng lẽ nhét điện thoại lại vào túi, nhếch mép rồi từ từ bỏ đi. Thân hình cao lớn kết hợp với chiếc áo sơ mi trắng càng tôn lên vẻ quyền quý của con người này nhưng đâu đó vẫn phảng phất chút cô đơn mà chỉ người đó mới có thể hiểu.
***********
- Buông ra, mấy người làm gì vậy
Tử Duy hét lên đầy thống khổ, thân ảnh nhỏ bé đang bị trói chặt bởi xiềng xích, tay chân hằn lên vết đỏ, gương mặt hốc hác với làn da xám đi nhiều phần. Khóe miệng có rướm chút máu tươi, cậu điên dại mà hét lên:
- Cuối cùng cũng không thoát được, ha...haha...h..tôi ngu ngốc quá rồi, ÂU DƯƠNG PHONG anh hài long chưa?? "Cạnh" ánh sáng hé mở, cả căn phòng ẩm ướt như bừng sáng nhưng chẳng được bao lâu đã quay trở lại như cũ, mù mịt và đầy âm khí. Phải, người vừa bước vào là hắn, còn nơi này ư - là nhà kho trong căn hộ của hắn.
Sót lại chút ánh sáng cuối cùng, hắn thản nhiên tới cạnh cậu, nâng gương mặt nhợt nhạt lên. Một tiếng "bốp" vọng ra, đôi lông mày nhíu lại, khó chịu mà lên tiếng:
- Anh...h...ah...điên rồi.
- Phải....tôi chỉ điên giống cậu thôi...
Tử Duy giãy dụa khỏi tay hắn, gương mặt thoáng nét căm hận
- Để tôi đi, anh điên rồi à, anh ghê tởm tôi rồi đem tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-khong-con-co-khong-khi-anh-biet-tho-the-nao-day/4502347/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.