Chương trước
Chương sau
[Đây là phiên ngoại do mình tự viết, tất cả chỉ mang tính chất mình hoạ, mấy bạn không muốn xem có thể không xem nha. Tại mình vốn không có ước mơ cao quý làm nhà văn nên viết còn vụng, mấy bạn góp ý nể mặt một chút nha:"> mà dở quá thì thôi mấy bạn cứ tuỳ ý vùi dập =))))) ]

Hong Kong

Ở nhà hai ngày, Trầm Việt Hi muốn về Thâm quyến đến phát điên. Ai đời ban ngày Trầm ba ba bắt Tiểu Dạ đi đến trung tâm võ thuật để trao đổi kinh nghiệm với mọi người ở hiệp hội, nếu không thì cũng giữ chặt nàng trong phòng luyện công. Buổi tối còn càng tệ hơn, cả Trầm mẹ cũng giành Tiểu Dạ với nàng, ngoài miệng thì nói là tâm sự để hiểu nhau nhiều hơn nhưng dùng đầu gối suy nghĩ Trầm việt hi cũng biết mục đích của mẹ mình: Muốn trở thành Thần bài như trong bộ phim truyền hình đang chiếu trên TV.

“Tiểu Dạ nè, ở thêm vài ngày chút đi…”. Trầm mẹ níu chặt tay nàng

“Phải đó, mới hai ngày thôi mà” Trầm ba ba tiếp lời

Trầm việt hi đứng một góc nheo mắt lại, thế nào lại như vậy. Lần đầu nàng rời nhà đi Thâm quyến ba mẹ cũng chỉ nói một câu “Bảo trọng” rồi thôi mà bây giờ…Thật sự nàng đang hoài nghi có lẽ mình không phải con thân sinh của ba mẹ.

“Vậy ba mẹ nghĩ hai tiểu hài tử ở nhà với nhau hẳn là ổn phải không?” Đưa tay kéo Dạ bạch vũ về phía mình. Trầm việt hi thiệt tình không chịu nổi màn chia tay của ba người này nữa. Nãy giờ cũng đứng dây dưa hơn nửa tiếng rồi đó =))

“Việt Hi nói phải, bá phụ bá mẫu nên vào nhà nghỉ ngơi, hai hài tử ở nhà cháu và Việt Hi đều không yên tâm à” Dạ Bạch vũ nhỏ nhẹ vừa nói vừa lén lút liếc về phía Trầm Việt Hi thầm than không ổn, đã thấy mấy cái hắc tuyến trên trán.

“À…Uh. Vậy lần sau mang hai hài tử đến đây cho tiện, dù sao cũng là người một nhà”.

“Ba mẹ bảo trọng”

Vừa đi trên đường đến gara Trầm việt hi vẫn không ngừng lẩm bẩm

“Lần này còn mắc bẫy hai người nữa thì ba chữ Trầm việt hi này viết ngược lại cho mọi người xem”

Dạ bạch vũ đi bên cạnh cũng không khá hơn là bao nhiêu. Hai ngày này vừa phải bồi cha mẹ Việt Hi vừa phải hằng đêm sanh ca, sức trâu cũng không chịu nổi mà hiện giờ còn phải làm người đẹp hết giận. Càng nghĩ càng thấy bản thân vô tội, không lẽ được cha mẹ vợ thích cũng là một cái tội sao???

Thâm quyến

Vừa về đến nhà Trầm việt hi chẳng còn chú ý đến hình tượng, nằm phịch xuống ghế sôpha ngoài phòng khách, Tiểu Dạ vừa nhíu mày vừa nhặt đôi giày cao gót của nàng để lên kệ tủ. Nếu chút nữa để Thích phong nhìn thấy thể nào cũng bị lên án một phen, chàng quản gia nhỏ này cái gì cũng chuẩn chỉ có điều không biết nể mặt ai cả, nghĩ lại chuyện cái băng dán cá nhân lần trước Dạ bạch vũ vẫn còn thấy thẹn =))

Vừa tính đi vào phòng khách dỗ dành người kia thì cánh cửa phía sau bỗng mở ra, vừa quay người lại thì một khối bông tròn tròn ấm áp đã lăn vào người nàng.

“Biểu tỷ, Nhạc nhạc nhớ…nhớ lắm” Nhạc nhạc vừa nói vừa chu miệng nhỏ ra, nhìn như cô vợ nhỏ bị khi dễ.

“Nhạc nhạc, vừa mới đi học về phải vào rửa tay chân mới được ô biểu tỷ”

Phía sau Thích phong xách theo bao lớn bao nhỏ nào là đồ ăn, cặp sách… nhẹ ngàng vỗ vỗ lưng Thích nhạc, muốn muội muội đi xuống.

“Mới không cần, người em rất thơm nha, phải không biểu tỷ?”

Ánh mắt trong veo ngước lên hỏi Dạ bạch vũ, chỉ cần nhìn vào đều bị ánh mắt này mê hoặc. Theo bản năng Dạ bạch vũ gật gật

“Không sao, Nhạc nhạc còn nhỏ mà”

Thích phong chỉ còn biết lắc đầu. Ai kêu nhà này “Âm thịnh dương suy” Haizzz…

“Nhạc nhạc không còn nhớ A di sao?”

Người nằm lười trên sô pha nãy giờ không lên tiếng cũng mở miệng. Thật muốn coi ta là không khí sao, Dạ bạch vũ đáng ghét, chút nữa phải chỉnh chết nàng.

Nhạc nhạc mau chóng trườn xuống khỏi Dạ bạch vũ, chạy như bay về phía ghế sô pha, nhào vào lòng Trầm việt hi.

“Nhạc nhạc nhớ A di nhất, thương nhất A di …”

“…”

“…”

Thích phong và Dạ bạch vũ cùng im lặng, như vậy cũng có thể sao. Vừa nãy ai còn nhõng nhẽo trong lòng mình mà bây giờ đang ra sức lấy lòng Trầm việt hi. Haiz thiệt không biết ai mới là thân thích của nàng à…

“Vậy sao vào nhà mà không ôm A di đầu tiên?” Trầm việt hi biết làm khó mà vẫn hỏi.

Nhạc nhạc nheo mắt, một hồi sau nói ra một câu làm Dạ bạch vũ mém té ngửa

“Ai kêu biểu tỷ đứng chắn giữa đường, đã vậy còn ôm Nhạc nhạc chặt muốn nghẹt thở nữa”

Trầm việt hi ráng nhịn cười nhìn Dạ bạch vũ đang đen mặt. Mới mấy ngày được Lam thấm huấn luyện, Nhạc nhạc đã nói dối không chớp mắt, quả thật trẻ nhỏ học hư thì dễ mà. Dạ bạch vũ trong lòng mắng thầm Lam thấm đáng chết, dạy hư muội muội đáng yêu của nàng.

“Nhạc nhạc thật đáng yêu à”

Trầm việt hi cười cười xoa đầu Nhạc nhạc, vừa rồi tiểu hài tử này vừa giúp nàng trút được cơn giận kìm nén từ chiều đến giờ. Đáng đời Dạ bạch vũ, đâu phải ai cũng bị mị lực của nàng mê hoặc như ba mẹ mình. Nàng cũng quên luôn rằng chính mình cũng bị loại mị lực này mê hoặc à.

“…”

“…”

Trầm lặng-ing

“Mọi người nghỉ ngơi để em mang đồ ăn vào làm bữa tối” Thích phong vẫn là người phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

Chuông cửa reo, Dạ bạch vũ thấy Trầm việt hi không có ý định dạy mở cửa, nàng chỉ còn biết thở dài chạy ra.

“Ngạc nhiên chưa?” Vừa mở cửa Lam thấm đã chạy vèo vào.

“Vừa nghe hai người về Hong Kong bọn này đã đến thăm bạn liền nè Việt Hi”

Đi phía nàng là Tần hoan và một bé gái khoảng 6, 7 tuổi. Bé gái này vừa nhìn đã biết là con lai, mắt xanh, tóc nâu đen, da trắng, tuy ngũ quan chưa hoàn toàn phát triển nhưng có thể nhìn ra nhất định mai này sẽ trở thành một mỹ nhân Vạn người mê.

“Oa, còn mang theo cả Loli sao, anh trai cậu về nước hả Tần hoan?” Trầm việt hi vừa nhìn thấy bé gái đã vội hỏi.

“Anh mình mới về rồi lại qua Ả rập bàn việc, lại bỏ Tiểu quỷ này cho mình, cậu cũng biết ngoại trừ mình Loli cũng không nghe lời ai” Tần hoan mang vẻ mệt mỏi nói. Ai mà biết cả ngày nay nàng phải chịu đựng Tiểu quỷ này, hết đòi cái này lại đòi cái khác, xoay nàng như chóng chóng. Nếu không vì anh trai nhớ cậy nàng đã một phát đá bay nhóc con này.

“Nhạc nhạc, đây là Loli tỷ, còn đây là Nhạc nhạc” Lam thấm giới thiệu hai bạn nhỏ với nhau. Trong bụng thầm nghĩ nếu mình muốn hướng Nhạc nhạc và Loli theo con đường Bách hợp không biết có bị Dạ bạch vũ và Tần hoan bóp chết hay không =))))

Nhạc nhạc cũng ngồi dậy chăm chú nhìn chị gái lớn tuổi hơn mình, nhỏ nhẹ chào hỏi. Oa, quả thật là mỹ nhân con lai trong truyền thuyết. Loli cũng nhìn thấy Nhạc nhạc đang chăm chú đánh giá nàng bèn mỉm cười nháy mắt với Nhạc nhạc một cái. Nhận được cái nháy mắt của tỷ tỷ xinh đẹp, Nhạc nhạc đỏ bừng mặt mũi. Trời ơi, chị ấy vừa nháy mắt với mình….

“Loli ngoan lắm mà, lần trước còn giúp mình chuyển điện thoại cho cậu nữa đó, Loli lại đây A di cho con Sôcôla” Trầm việt hi tỏ vẻ không đồng ý với ý kiến của Tần Hoan, vội vàng dùng đồ ăn bù đắp thương tổn mà Loli vừa phải chịu.

Sôcôla??? Không phải Trầm a di chỉ luôn cho mình thôi sao, bây giờ lại cho tỷ tỷ xinh đẹp. Không thể được, dù là mỹ nhân con lai trong truyền thuyết hay vân vân mây mây gì đó cũng không thể bằng sôcôla vừa ngon vừa ngọt. Đối với Nhạc nhạc chỉ có thể diễn tả bằng câu “Food is Love”.

“A di, Nhạc nhạc cũng muốn Sôcôla”

“Không được, Nhạc nhạc đang muốn thay răng, không thể ăn ngọt” Dạ bạch vũ bên cạnh nhíu mày.

“Đúng vậy, Nhạc nhạc mà ăn thì sẽ bị sâu răng, thật xấu nha” Lam thấm bên cạnh phụ hoạ, gì chứ việc hù doạ này là nàng có hứng thú nha, nhất là khi thấy gương mặt bánh bao của Nhạc nhạc đang nhăn đến mức muốn khóc.

“Vậy A di cho Loli tỷ rồi còn lại để dành cho Nhạc nhạc nha, nhạc nhạc ngoan, thay răng xong A di sẽ mua kẹo cho con” Trầm việt hi thật có kinh nghiệm dỗ con nít, trước mắt cứ hứa rồi sau này tính sau luôn là phương châm của nàng khi đối phó với Tiểu hài tử.

Nhìn Sôcôla từ tay Trầm việt hi đưa cho Loli, Nhạc nhạc nhìn đến mức chảy nước miếng. Nếu ánh mắt có thể ăn được sôcôla thì nãy giờ có lẽ mấy viên sôcôla này đã vào bụng nàng hết rồi.

“Thank Trầm a di” Loli hết sức lễ phép nói.

Tần hoan bên cạnh cũng không khỏi than, đứa nhỏ này bề ngoài ngoan hiền, bên trong tinh ranh, cả nàng cũng không phải đối thủ của Loli. Thật mất mặt!!!

Vừa nhận sôcôla vừa nhìn về phía Nhạc nhạc, tiểu nữ hài tên Nhạc nhạc này thật tham ăn, rất đáng yêu à, tuy rằng còn nhỏ nhưng sau này lớn lên có lẽ cũng không tệ đâu. Nhìn đôi má hồng kìa, thật muốn hung hăng mà cắn, nhưng mà hiện tại nhiều người như vậy thật không tiện hành động, không thể làm mất hình tượng ngoan hiền trước mặt Trầm a di và Thấm a di được, phải dùng chiêu…

“Nhạc nhạc dẫn tỷ tỷ vào phòng em chơi đi”

Loli tỏ vẻ thân thiết kéo tay Nhạc nhạc. Tay còn giơ giơ mấy viên sôcôla về phía Nhạc nhạc. Vừa nhìn thấy sôcôla Nhạc nhạc theo phản xạ không điều kiện tuỳ ý để Loli nắm tay dẫn đi

“Không biết lại muốn làm chuyện gì à?” Tần hoan nhỏ giọng nói, mà thôi cũng không làm phiền nàng là được. Cả ngày mệt muốn chết, giờ nàng chỉ muốn ôm Lam thấm về nhà thành thành thật thật mà đi ngủ.

PS: Hehe Nhạc nhạc và Loli sẽ ra sao? Thực ra mình cũng không biết =))) Phiên ngoại sau không biết khi nào mới có, hứng lên mình sẽ viết tiếp:">
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.