"Cô cũng bảo trọng!" Trong lòng Khánh Vân có một nỗi khó chịu kỳ quái. Cô có thể cùng nàng trở thành bạn, không phải sao? Vì sao lại muốn xa nhau? Bởi vì thế giới của hai người khác nhau, ở tầng lớp khác nhau?
Kim Duyên giơ cánh tay phải lên hướng phía sau phẩy phẩy, sau đó để tay vào túi quần, ngẩng đầu lên huýt sáo, hướng về phía trước mà đi. Tiếng huýt sáo trong trẻo thờ ơ không có ý nghĩa từ miệng truyền ra, một dịch thể lỏng lạnh lẽo từ đôi mắt Kim Duyên chảy xuống. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời mưa sao? Nàng không ngờ là mình sẽ rơi lệ, từ khi mẹ qua đời nàng chưa từng rơi nước mắt nữa. Nước mắt, không còn ai quan tâm đến nàng nữa, nó thể hiện sự yếu đuối của một con người thôi, những người yếu đuối mới cần, nàng, Kim Duyên không cần.
"Kim Duyên!" Khánh Vân kêu lên.
Bước chân Kim Duyên chậm lại, rồi liền bước đi.
"Quần áo của cô."
Kim Duyên cứng người, đứng tại chỗ, có chút do dự, phải quay trở lại lấy sao? Nàng vậy mà lại cảm thấy sợ không dám quay đầu lại. Thật buồn cười, vì sao nàng không dám quay đầu lại? Cô gái này cũng sẽ không lấy dao ra chém nàng, coi như có lấy dao ra chém nàng đi chăng nữa, nàng cũng không sợ a.
Nghĩ vậy, xoay người quay đầu lại, nhìn về phía Khánh Vân.
Ngọn đèn chiếu xuống dưới, dáng người kia xoay lại, mang theo một thân cô đơn, như bóng tối của một con sói xám. Trái tim Khánh Vân liền thắt lại, nàng và đêm tối đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-hi-mat-troi-trong-dem/229269/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.