Ngày xuân gió thổi hây hây, ánh nắng ấm áp chan hòa, cái lạnh ngày đông đã hoàn toàn tiêu biến.
Đúng ngày xuân đẹp, sắc thu bao trùm Tạ phủ bắt đầu thay đổi, các phòng các viện đem rương hộp ra phơi nhân khi còn nắng, thổi bay hơi ẩm mùa đông.
Những đứa bé không có lòng dạ học hành, hô bè gọi bạn thỏa sức vui đùa. Trò chơi phong phú, có đấu cỏ chơi đoán, có ngựa tre đánh giặc, còn có vài ba con diều giấy lúc bay cao lúc bay thấp trong gió, thỉnh thoảng một con rơi xuống, lập tức xung quanh ồ lên ồn ào.
So với vẻ mệt mỏi xung quanh, tòa độc uyển nào đó lại vô cùng yên tĩnh.
Chuyên tâm luyện kiếm, kết thúc giờ học nghiêm khắc, cậu bé cầm con diều đặt bên cạnh lên chạy về lầu đỏ. Gương mặt hồng hào vui vẻ mong đợi. Băng qua rừng trúc, hoa thơm cỏ lạ đập vào mắt, sắc xanh non mơn mởn nhuộm khắp đình viện, hương thơm thoang thoảng bay vào mũi.
Một bóng người thanh tú đứng cạnh bụi hoa, đầu hơi cúi xuống, không biết khác biệt nơi nào, nhưng trực giác mách cậu có điều khác với ngày thường. Cậu bé dừng bước, đang định kêu lên thì nữ tử cúi người rút một thanh kiếm trong rương ở cạnh chân ra.
Đó là một vỏ kiếm đen tuyền cậu chưa từng trông thấy.
Nữ tử cúi đầu nheo mắt nhìn đoản kiếm trong lòng bàn tay, một lúc sau giơ ngang trước mắt, chậm rãi rút ra khỏi vỏ.
Thân kiếm trong suốt như nước, khe khẽ chuyển động, rung động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-hanh-ca/2214572/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.