Hai bát thuốc đặt trên khay sơn đen, hơi nóng bốc lên.
Tạ Vân Thư xách ngọn đèn bạch ngọc tới, cầm bát sứ men xanh lên, đang định uống thì bỗng nàng đi đến, ôm lấy bờ vai rộng.
“Chàng… có thể đừng uống không?”
Hắn đặt bát xuống, nhéo nhẹ cánh mũi nàng, “Không uống sao được, để ta ôm nàng mà không cho đụng đến nàng thì đúng là khó quá.”
Nàng cắn môi, “Uống thuốc về dài sẽ không tốt đâu.”
“Mấy ngày mới uống một lần sẽ không sao đâu, nàng phải tin vào Phó thiên y chứ.” Hắn khẽ cười nói, “Nàng uống đã nhiều rồi, cứ để ta uống thuốc này.”
“Hay là không cần uống nữa, thiếp…”
“Không được.” Hắn nghiêm mặt, nhưng lời nói ra vẫn dịu dàng, “Không phải đã bàn bạc rồi sao? Chỉ có hai ta không cần thêm ai nữa, người ngoài nói thế nào cứ mặc kệ.”
Nàng dựa vào vai im lặng không nói gì.
“Đừng nghĩ ngợi nữa, ta sẽ sắp xếp mọi việc thỏa đáng, vài năm nữa là chúng ta có thể rời khỏi Dương Châu.” Trong đôi mắt dịu dàng tràn đầy sức mạnh vỗ về, nhưng nàng không có cách nào quên được.
“Là thiếp muốn…” Nàng thoáng dừng lại, vì chưa quen nên khó cất thành lời, “Sinh con…”
“Không được.” Hắn kiên định lắc đầu, đưa ra một lý do đường đường chính chính, “Nhỡ như nàng chỉ thương con mà ngó lơ ta thì sao. Muốn chuyện gì cũng được, nhưng trừ chuyện này.” Thấy nàng nhíu mày, hắn khẽ dỗ dành, “Khó chịu thì cứ đập đồ đi, chỉ cần nàng thoải mái là được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-hanh-ca/2214555/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.