Trên sườn núi xanh biếc như thảm, một con diều bướm sặc sỡ bay la đà, lên xuống theo gió lảo đảo chực như sắp rơi. Bóng người nhỏ bé vừa đi vừa chạy, không biết cách thả mà cứ dùng sức kéo, chẳng mấy chốc dây diều đã đứt, con diều lơ lửng theo gió rơi xuống trước mắt, lại được cậu nhặt lên.
Quản gia đứng bên cạnh muốn nói lại thôi.
Cô bé có làn da trắng như tuyết, đôi mắt đen láy đầy ngây thơ, sợ hãi nhìn cậu rồi lại quay đầu nhìn bóng người ngồi dưới vòm cây xa xa. Biết cô bé muốn gì, đưa mắt nhìn con diều trên tay, cậu không muốn đưa.
Mỗi năm phụ thân đi ra ngoài đều ở lại nơi này, vì ả nữ nhân kia mà bỏ bê nhà cửa ở Tây Kinh.
Đây là một nhà khác của phụ thân, ở cùng một nữ nhân xinh đẹp và… muội muội của cậu. Nữ nhân kia là người phụ thân yêu sâu sắc, sủng ái tận trời, thậm chí còn không dám để nàng biết mình đã sớm có vợ con.
Nên mẫu thân mới không vui như thế.
Phụ thân rất tốt với mẫu thân, dịu dàng lễ độ tương kính như tân, ngoài việc đi xa thì chưa bao giờ làm trái tâm ý của thê tử. Vừa tôn trọng song cũng áy náy, người ngoài hâm mộ ca tụng biết bao, nhưng chỉ có cậu biết được sự bi thương dưới nét mặt cô đơn của mẫu thân.
Hôm đó mẫu thân đưa cậu đi xa, đến thành Dương Châu danh lam thắng cảnh. Biết không thể níu lấy trái tim của trượng phu, bà đành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-hanh-ca/2214536/chuong-98-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.