Đầu ngón tay có giấu thuốc mê dừng lại trước chóp mũi.
Hô hấp bên gối vẫn đều đặn, đường nét trên gương mặt anh tuấn nổi bật trong bóng tối, đôi mắt nhắm nghiền không nhúc nhích. Không thể nào ngủ sâu như thế được, dù dùng thuốc cũng chưa chắc đã hữu hiệu, trái lại càng để hắn lấy cớ dính chặt vào, nghĩ đến những chuyện gần đây, hai tai nàng nóng lên, rụt tay về lại.
Cẩn thận di chuyển xuống giường, hắn vẫn ngủ rất say, thoạt nhìn… quá giả. Bĩu môi, nàng với lấy áo khoác khoác vào, cố gượng người đi ra khỏi phòng.
Tuần tra ban đêm trông thấy nàng thì đều kinh ngạc, dẫu biết sẽ rất khó chịu khổ sở, nhưng nàng vẫn từ chối ý tốt muốn dìu dắt của người ngoài, rốt cuộc cũng đến gần thư phòng của Quân Tùy Ngọc, đêm đã khuya mà đèn đuốc vẫn sáng, bóng người trước cửa sổ dựa vào bàn rất tập trung.
“Phiên Tiên?”
Chưa đi đến cửa thì y đã ra đón, không hỏi nhiều một câu, y ôm nàng vào thư phòng, lấy áo lông chồn khoác vào cho nàng, vắt khăn nóng lau chùi bàn tay lạnh băng kia.
“Sao lại đến đây, Sương Kính đâu rồi?” Giữa chân mày điềm đạm có phần trách cứ, mà cũng không phải chỉ trách mỗi mình Sương Kính, khóe mắt liếc nhẹ ra ngoài cửa sổ.
“Để cô ấy nghỉ ngơi rồi.” Cơ thể lành lạnh dần ấm áp, nàng thả lỏng thở đều lại, “Là tự muội muốn đến.”
Liếc nhìn vẻ mặt của nàng, Quân Tùy Ngọc mỉm cười.
“Muội biết rồi hả?”
“Ừm.” Nàng ngước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-hanh-ca/2214522/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.