Trong giấc ngủ chập chờn không sâu, có gì đó khẽ chạm vào, hắn lập tức mở mắt ra.
Bàn tay trắng nõn đang chơi đùa ngón tay hắn, đôi mắt trong veo sáng ngời không còn vẻ ngái ngủ nặng nề lúc trước, đắp chăn nửa ngồi dậy.
Cơ thể mềm mại vừa ấm áp lại xinh đẹp, hắn giơ tay ôm vào lòng, bất giác mỉm cười.
“Dậy rồi hả?”
“Ừm.” Gò má ửng đỏ vì vừa tỉnh, đẹp tới nỗi chẳng tưởng tượng nổi, “Sao chàng lại đến đây.”
“Hôm qua nàng đến hội đèn lồng.” Hắn hít hà hương thơm, giọng hơi mơ hồ, “Ta nhìn thấy nàng.”
Nàng lờ mờ hiểu ra, “Chàng biết ta ở Tây Kinh sao? Ta đã cắt đứt mọi manh mối rồi mà.”
Hắn lại bật cười, dúi đầu nàng lên vai mình, gặm nhẹ như trừng phạt, “Không thì nàng ác nữa đi, nhìn ta bị lời đồn dìm đến chết chìm, như thế nhất định ta sẽ không điều tra được gì.”
Cơn ngứa ngáy trên da làm nàng bất giác rụt mình, song lại càng khiến hắn đến gần bầu ngực hơn, và lại càng thêm càn rỡ. Nàng cố gắng đẩy ra, nhưng lại bị hắn ôm lấy vòng eo thon nhỏ không buông, ngón tay ngả ngớn bịn rịn nơi tấm lưng tựa ngọc, lớp áo trên vai chợt tuột xuống.
“Đợi đã…” Nàng thở gấp, khó nhọc né tránh.
“Ta đã đợi bốn năm rồi.” Hắn muốn đòi lấy hồi báo nhiều hơn, hừ một tiếng qua mũi, “Nàng lại dám chạy trốn hả.” Nhớ đến đây lại tức giận, hắn bèn cắn mạnh một cái.
Nàng cuộn tròn người, cơ thể bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-hanh-ca/2214502/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.