Mỹ nhân như ngọc, thân pháp nhẹ nhàng lại tuyệt diệu, mọi nam nhân trong phòng đều khen ngợi. Hắn thấy Ca Dạ nửa cười nửa không vỗ tay theo mọi người, bất giác cũng bật cười, công phu này chỉ để đẹp mắt thôi, chắc Ca Dạ đang coi như xem trò vui.
Nhìn theo ánh mắt hắn, Bạch Côn Ngọc đăm chiêu chốc lát, “Vị Diệp cô nương kia là người Đôn Hoàng?”
Trong mấy ngày qua đã phải giải thích vô số lần, hắn nhìn sang lễ phép đáp phải.
“Ngày đó không biết là Vân Thư huynh, tiểu muội đã đắc tội rồi, xin thứ lỗi cho.” Nụ cười khiêm tốn hết sức chân thành, vẫn khéo léo như lần đầu gặp.
Bạch Côn Ngọc và Bạch Pượng Ca chính là đôi huynh muội lúc trước đã cắt đứt dây diều. Bảy năm trước khi đến thăm, họ vẫn còn đang ở trong núi học nghệ nên chưa gặp, nhưng sau khi về Giang Nam lại bất ngờ gặp gỡ. Cuộc gặp mặt không vui vẻ gì kia bị gác qua, tâm ý ân cần giao hảo hết sức rõ ràng.
“Diệp cô nương biết võ?” Bạch Côn Ngọc mơ hồ cảm thấy cô gái nhỏ kia không đơn giản. Mặc dù thủ pháp ám khí của Phượng Ca đã khá kín kẽ, nhưng vào một khắc ra tay đối phương đã nhìn sang, không giống tình cờ trùng hợp.
“Có biết một hai.” Hắn không có ý định che giấu hết, ậm ừ đáp.
Bề ngoài của Ca Dạ sẽ không khiến người ta đề phòng nhiều, trừ bước chân nhẹ nhàng ra thì nhìn giống thiếu nữ bé nhỏ bình thường, tướng mạo xinh xắn lại dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-hanh-ca/2214417/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.