Mặt trời mọc rồi lại lặn. 
Một ngày dài, hắn ngồi bên giường không nhúc nhích, như tượng gỗ bị mất điều khiển. 
Ca Dạ làm như không thấy, vẫn tĩnh tọa ăn uống như cũ, đến gần tối lạicòn đi chợ mua khăn trắng. Màn đêm buông xuống, nàng ngồi xếp bằng trênghế dài ngồi thiền, dùng cách đó thay cho ngủ. 
Khi tia sáng rạng đông lần nữa lóe lên từ khung cửa, thiếu niên mới ngẩng đầu, “Tại sao ngươi lại nói với ta những điều ấy.” 
Ánh sáng yếu không thấy rõ mặt mũi, nhưng giọng nàng lại vô cùng nổi bật trong không gian tĩnh mịch, có vẻ lạnh lùng không hợp với tuổi, “Đừngtưởng tốt bụng gì, chỉ là ta có một thói quen, cho dù lợi dụng thì cũngphải là đối phương cam tâm tình nguyện. Ta không quan tâm việc có ảnh vệ hay không, nuôi một kẻ ăn không ngồi rồi không liên quan đến việc đaukhổ, cho nên không cần phải phòng bị gì cả, dù sao ngươi cũng không mấtmát gì.” 
”Vì sao... lúc đó lại cứu ta?” 
Im lặng một lúc lâu, nàng từ tốn trả lời, “Ta cũng không phải người tốt, nhưng người đã trải qua Chiến Nô doanh và Tôi Phong doanh, không nênchết theo cái kiểu đầy sỉ nhục như vậy.” Nỗi nhục đó còn tởm hơn là giết chết một người, dù có kiên cường đến đâu cũng sẽ có ranh giới cuối cùng không thể nhịn nhục mãi, nàng dành một phần tôn trọng đối với tinh thần ấy, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. 
Yên tĩnh một lúc lâu, thiếu niên lại lên tiếng lần nữa. 
”Cám ơn ngươi, đã để ta thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-hanh-ca/2214344/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.