Chương 164 Một di sản phỏng tay “…Tôi sắp điên rồi, thật đấy.” Ánh mắt Juan đờ đẫn, anh ngơ ngác cầm tách trà đen lên nhấp một miếng. Sau đó phun ra. Tại sao trà đen này lại có mùi thuốc? Ờ, phải, đây là giấc mơ. Juan nhìn ông cụ ngồi ở cạnh bàn trong vườn với vẻ trách móc. John nhắm mắt, ngủ gật trên ghế bành. Một con mèo Anh lông ngắn nằm ngáp dài trên đầu gối ông cụ, tư thế lười biếng giống hệt chủ nhân của nó. Gió biển ung dung thổi qua. Khu vườn của ngôi biệt thự nông thôn trên sườn đồi này luôn ở trong thời điểm đầu hè, hàng rào sơn trắng đan xen với những dây leo nở hoa và vài bụi cây. Bóng cây rậm rạp che phủ cái bàn tròn nhỏ này, nội dung bữa trà chiều mỗi lần một khác. Trà đen kiểu Anh kết hợp với món tráng miệng kiểu Pháp mang màu sắc mộng mơ, được đặt trong những món đồ sứ có viền vàng, đôi khi một cánh hoa hoặc chiếc lá sẽ nhẹ nhàng rơi xuống tấm khăn trải bàn có in hoa. Bất cứ ai chỉ cần ngồi đây là cảm xúc và tinh thần sẽ được xoa dịu, thư giãn. “Hans luôn coi chỗ ở của tôi như viện điều dưỡng, bây giờ cả cô cũng có thói quen này.” John cố tình nói với Cindy ngồi trên ghế bên phải bằng giọng trách móc. Cindy nâng tách trà đen lên, ho nhẹ: “Tôi rất xin lỗi, nhưng tình trạng của Juan không tốt cho lắm.” Viền dưới mắt Juan đã bầm xanh hết cả, anh gục đầu xuống, trông thậm chí còn suy sụp và già nua hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-du-thien-duong-phong-truc-gia/5059384/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.