Chương 142 Mưa đen Khi trận động đất lớn xảy ra, tàu của Thượng tá Stanley vẫn còn cách cảng Montt hơn mười hải lý. t** ch**n của họ không tiện vào thẳng trong vịnh, trong tình huống thông thường họ cần thông báo cho cảng cử một chiếc thuyền nhỏ hơn đến đón họ. Nhưng lúc này bị “ruồi” bám theo, Stanley quyết định không dùng phương pháp vòng vèo mà trực tiếp ra lệnh dùng xuồng cứu sinh trên tàu để cập bờ tại cảng Montt. “…Nhất định phải mang theo vũ khí, thành phố sau động đất không an toàn, ác quỷ vô hình ẩn náu trong lòng người.” Phụ tá của Stanley nhận thấy bầu không khí quá ngột ngạt, bèn cố gắng nói đùa. Nhưng không ai cười cả. Không khí trong khoang thuyền càng trở nên căng thẳng hơn. Stanley tựa lưng vào ghế, lấy tay chống trán, những giọt mồ hôi lăn dài trên trán. Giáo sư Moore ngồi bên cạnh với vẻ mặt đờ đẫn, như một con rối đã mất đi linh hồn. Phụ tá đang định nói thêm gì nữa, nhưng con tàu bỗng nghiêng đi, tất cả mọi thứ lăn về một hướng. Bàn ghế được cố định vào sàn khoang thuyền, nhưng những thứ như tách cà phê, bút và bản đồ thì không, và con người cũng không thể đóng đinh mình xuống sàn được. “Xảy ra chuyện gì vậy?” Đây là những lời cuối cùng phụ tá nói. Một chiếc đinh kim loại từ ngoài khoang thuyền bay vào, trúng thẳng vào giữa hai lông mày của hắn. Bên ngoài boong thuyền vang lên những tiếng la hét thảm thiết, có người bị sóng biển cuốn đi, có người bị những mảnh kim loại bất ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-du-thien-duong-phong-truc-gia/5059362/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.