Chương 121 Âm thanh quái dị Năm 1960, phía bắc dãy núi Kavkaz. Giữa những ngọn núi nhấp nhô kéo dài, có thể nhìn thấy những đồng cỏ vùng cao rộng lớn. Những cánh đồng xanh bạt ngàn, những tảng đá trắng xám nằm rải rác trên sườn đồi, khó có thể phân biệt được đó là đàn cừu của người dân du mục hay là nham thạch. Tuyết tích tụ rất rõ ràng ở phía khuất gió của những đỉnh núi tương đối cao, gió mạnh thổi tung lớp sương băng mỏng, nó sẽ nhanh chóng tan chảy trên đầu ngón tay con người, chỉ để lại một chút nước lạnh. Juan không khỏi rụt cổ lại, kéo cổ áo lên cao hơn. “Nhanh lên, tất cả nhanh lên.” Từ phía sau vang lên tiếng thúc giục thiếu kiên nhẫn. Juan cúi đầu, bước nhanh đến chỗ một người Nga ở đầu hàng. Người đàn ông này khoảng năm mươi tuổi, nước da thô ráp, dáng người cao lớn, vẻ mặt tức giận, đang cố gắng kìm nén lửa giận. Ông ta quay lại thì thấy Juan, bèn hạ giọng nói: “Xin lỗi, Juan, tôi cũng không ngờ…” “Ông Telegin, đó không phải lỗi của ông.” Juan lắc đầu, nghi ngờ số phận của mình đen như bùn. Hãy nhìn xem những gì anh đã trải qua trong hai năm vừa rồi đi! Anh có một công việc tốt, gia nhập đội của tiến sĩ Marat, khai quật Thủ phủ của Cướp biển ngày xưa là Port Royal, sau đó buộc phải thực hiện một cuộc hành trình chạy trốn xuyên thời gian và không gian. Sau khi nghỉ việc và rời Jamaica, tâm trạng chán nản, anh quyết định đến thăm bán đảo Apennini để tìm di tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-du-thien-duong-phong-truc-gia/5059341/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.