Chương 117 Thị trấn bị lãng quên Đây là một thị trấn nhỏ vô danh. Không phải là nó thực sự không có tên, chỉ là mọi người đã quên mất rồi. Có tà thần đã giáng lâm xuống nơi đây. May mắn thay, tà thần này không phải là con của Typhon, cũng không phải đồng minh của Typhon, mà là một thần mới. Nó không làm gì cả, chỉ vì bị trăng máu đánh thức nên ra ngoài nhìn vài cái, thấy mọi chuyện đều ổn liền quay về ngủ. Nhưng thảm họa mà nó mang đến thật tàn khốc, một nửa thị trấn đã biến thành đống đổ nát, chỉ có một phần mười số người sống sót. Tinh thần của họ đang trong trạng thái mơ hồ, vẻ mặt của họ bàng hoàng, họ đang lẩm bẩm tên của Chúa. Người ngồi trên đống đổ nát, người khác lang thang trên đường phố. Họ không thể nhớ tên của chính mình, không thể nhớ người thân và bạn bè của mình, đầu óc trống rỗng, chỉ mơ hồ nhớ được vài đoạn ngắn, và chỉ có thể tìm kiếm người và khung cảnh quen thuộc như những bóng ma. Thế nhưng, thị trấn đã thay đổi đến mức không còn ra hình dạng gì nữa. Johnson đi trên đường phố của thị trấn bị lãng quên, quần áo và vẻ ngoài bắt mắt của y không thu hút được sự chú ý của bất kỳ ai. Không phải người thường làm ngơ hóa thân của tà thần. Mọi người ở đây đều có thể nhìn thấy Johnson, nhưng bộ não của họ không thể suy nghĩ mạch lạc được, chỉ có thể đờ đẫn “quét” qua khung cảnh trước mặt, sau đó đờ đẫn di chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-du-thien-duong-phong-truc-gia/5059337/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.