Chương 105 Không có cứu viện Tiếng ầm ầm đánh thức Cindy. Cô nhảy dựng lên khỏi tấm ván cứng đơ, tóc còn dính vài cọng rơm. “Bà nội…” Câu nói của Cindy nghẹn lại trong cổ họng, vì cô nhìn thấy bà Fresnel còn đang ngủ gật trên ghế, và còn ngáy rất khẽ. Tiếng nổ quen thuộc vẫn văng vẳng bên tai. Ban đầu Cindy tưởng đó là một cuộc không kích, nhưng bà Fresnel hiển nhiên không nghe thấy, chứng tỏ âm thanh đó xảy ra ở “cõi huyền bí”. Đầu Cindy đau nhức. Cô chịu đựng cơn choáng váng dữ dội và đứng dậy để kiểm tra cánh cửa bị chặn, chắc chắn rằng nó không bị hư hại, sau đó lê những bước nặng nề leo lên cầu thang, bám vào bức tường gồ ghề được trát bằng xi măng không bằng phẳng, chuẩn bị l*n đ*nh ngọn hải đăng xem thử tình hình. Cảm giác mệt mỏi khi đi bộ hơn mười tiếng đồng hồ trong giấc mơ cũng được mang theo ra ngoài. Bắp chân đau nhức, đầu gối mỏi như thể có hai bao cát nặng trịch buộc vào. Cindy phải gấp mấy lần thời gian mới lên được ngọn hải đăng, cô ngồi bệt xuống đất thở hổn hển. Xung quanh vẫn còn sương mù dày, cô không thể nhìn rõ mặt đất cũng như nước biển phía xa. Hòn đảo biệt lập này dường như đã bị thế giới lãng quên, và dường như nó đã bị một sức mạnh kỳ lạ nào đó đày đến một không gian vô danh. Cindy nhớ mọi chuyện xảy ra trong giấc mơ. Cung điện nham thạch cao ngất và ngoạn mục, không gian bên trong bị bỏ hoang chứa đầy cát vàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-du-thien-duong-phong-truc-gia/5059325/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.