Chương 50 Tháp chuông bốc cháy Cơn chấn động kéo dài khoảng mười phút, tiếng thì thầm của khu rừng dưới nước mới dần biến mất. Màn đêm yên bình ban đầu đã hoàn toàn bị phá vỡ, người dân hoảng loạn chạy ra khỏi nhà, chèo thuyền với hy vọng thoát ra được vùng nước thoáng hơn. Tiếng trẻ con khóc, tiếng la hét hoảng loạn, tiếng mái chèo vỗ lên mặt nước và tiếng thuyền bè va vào nhau… “Chắc chắn là động đất, có thể sẽ có sóng thần!” Venice là một thành phố được xây dựng trên một đầm phá ven biển, nó không có tường thành, nước biển chính là bức tường thành của nó. Có một vòng đê chắn sóng bên ngoài thành phố, để tránh tác động của sóng biển và thủy triều lên xuống đối với thành phố. Ở đó cũng có một ngọn hải đăng, lúc này ánh đèn đang nhấp nháy… Có người đang dùng gương phản quang để gửi tín hiệu. “Nguy hiểm, tránh né, cảnh giác…” Johnson nhìn chằm chằm vào ngọn hải đăng phía xa, thì thầm đọc lại ý nghĩa của tín hiệu. Gymir tò mò hỏi: “Em hiểu à?” “Tín hiệu hàng hải của con người là thứ thông dụng.” “Kiến thức cần thiết để ngụy trang thành con tàu ma hù dọa con người?” “… Và cả cờ hiệu.” Johnson không có cách nào thắp đèn tín hiệu trên con tàu ma, y chỉ có thể giật một mảnh vải mục nát để giả làm lá cờ. Nhưng việc đọc hiểu con thuyền bên kia hay ngọn hải đăng đằng xa đang nói gì cũng rất quan trọng, hù dọa con người cái quái gì chứ, y thường không làm những trò trẻ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-du-thien-duong-phong-truc-gia/5059270/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.