Chương 45 Món quà Tàu tốc hành Phương Đông dừng tại một ga nhỏ ở Thụy Sĩ. John đứng ở cửa tàu, nhìn một chiếc quan tài đơn giản trên sân ga, trong đó có thi thể của thư ký chủ ngân hàng. “Phụ nữ thật đáng sợ.” Thanh tra Martin cảm thán. John lặng lẽ hút thuốc, phớt lờ anh ta. Trong mắt thanh tra Martin, thư ký là một kẻ xui xẻo, vì đã giúp Ball tìm người mua, dẫn đến cái chết của một người mua nào đó (được cho là người tình của cô Vanessa),từ đó mới rước họa vào thân. Đầu tiên Vanessa giết chủ ngân hàng, sau đó giết thư ký, giả vờ yếu đuối để mọi người không chú ý đến mình, cuối cùng là giả bệnh để lừa bác sĩ, nhưng thực chất cô ta đã nhảy ra khỏi xe lửa, tẩu thoát thành công trong lúc xe đang chạy chậm lại vì phải qua đường hầm. Khi John nghe cách giải thích này, lông mày anh nhướn cao. Anh rút lại lời nói lúc trước, cái này cũng phi logic như ký ức của bác sĩ về thị trấn Đá Ngầm Đen. Nghe đi, họ đang mô tả một diễn viên opera giọng nữ cao đấy à? Rõ ràng là siêu trộm xe lửa thì có! Chỉ có siêu trộm trong tiểu thuyết phiêu lưu của Pháp mới có kỹ năng nhanh nhẹn, khả năng diễn xuất đỉnh cao, và trải nghiệm yêu hận tình thù phức tạp như thế. Thậm chí có thể đưa ra giả thuyết rằng cô Vanessa, giọng nữ cao nổi tiếng của Luân Đôn, bị tổn thương vì tình rồi lâm trọng bệnh, cô ta đã tìm đến một tên siêu trộm để nhờ giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-du-thien-duong-phong-truc-gia/5059265/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.