Chương 30 Mồi nhử “Ừm, làm thám tử sẽ không nổi tiếng như Sherlock Holmes được, ngược lại sẽ gây ra rất nhiều phiền toái, một cái tên giả là rất cần thiết.” John cố gắng biện minh. Anh biết rằng mấu chốt của vấn đề không phải là việc sử dụng tên giả, mà là việc anh đã sử dụng một cái tên giả lộ liễu như vậy. Bác sĩ Abel ở thị trấn Đá Ngầm Đen nghe một cái là biết ngay tên giả, trong khi Johnson tự xưng là người Anh lại không có phản ứng gì với nó, hoàn toàn không biết rằng cái tên John Doe có nghĩa là “ai đó”, “một người đàn ông vô danh” trong ngữ cảnh tiếng Anh. Một quý ông có học thức tốt không nên bỏ qua điều này phải không nào? Chẳng phải điều này tương đương với việc tự gán cho mình cái mác “kẻ nói dối” hay “đồ thất học” sao? Tất nhiên, tình hình của Johnson nghiêm trọng hơn. Bởi vì Johnson không phải là người nước ngoài cải trang, y còn không phải là người, cho nên đây là… đóng vai con người thất bại?! Bây giờ Johnson cuối cùng cũng biết rằng John Doe là một cái tên giả, mà là một cái tên giả quá sức vô lý nữa chứ. Johnson hẳn phải nhớ tới những gì đã trải qua ở thị trấn Đá Ngầm Đen hai năm trước, tà thần cũng muốn giữ thể diện! Khi tà thần biết mình lộ sơ hở khi gặp thám tử lần đầu và lần thứ hai, mà còn là do đọc chưa đủ sách, liệu tà thần có tức giận không? John cá rằng Gymir thì không, nhưng Johnson thì thật khó nói. “Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-du-thien-duong-phong-truc-gia/5059250/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.