Chương 17 Xế chiều John hoàn hồn, nhanh chóng đi đến cửa sổ nhìn xung quanh, đường phố vắng tanh, không còn bóng dáng của Johnson. Cạch. Cửa sổ đóng lại, tiếng thở dài của thám tử vẫn thoáng vang lên. Giống như việc một chủ tàu bất ngờ nhận được một đơn hàng lớn trước khi tàu ra khơi, muốn nhận nhưng lại lo ngại rủi ro. Johnson đứng trong bóng tối của ngôi nhà, dùng mái hiên để ẩn mình. Kỳ thật y có thể trực tiếp biến mất tại chỗ, nhưng lúc này Johnson không muốn dùng sức mạnh của mình. Johnson cẩn thận lắng nghe những âm thanh trong nhà, thính giác của y vượt xa con người. Y nghe thấy tiếng ghế được kéo ra, tiếng bước chân rời khỏi cửa sổ, tiếng loạt soạt khi John đang lật báo, tiếng sàn sạt khi anh tìm cuốn sổ để ghi lại những thông tin hữu ích. Johnson rời khỏi cái bóng của điểm mù này, đi dọc theo con hẻm hẹp sang một con đường khác đông người hơn. Những người phụ nữ xách giỏ cười nói rôm rả, họ có thể là vợ của nhân viên công ty nào đó, hoặc có thể là hầu gái của các gia đình trung lưu. Bây giờ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong ngày của họ, nhân cơ hội đi chợ mua đồ ăn, họ trao đổi những điều thú vị về cuộc sống, nghe những câu chuyện phiếm. Không ai nhìn thấy Johnson, nhìn thấy một quý ông ăn mặc vô cùng bắt mắt đi ngang qua. Đột nhiên, một cánh cửa bên đường mở ra, người thợ giặt bước ra đẩy một chiếc xe gỗ nặng chở quần áo đã giặt và ủi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-du-thien-duong-phong-truc-gia/5059237/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.