Chương 15 Thành phố sương mù Năm 1927, Luân Đôn. Sương mù là bóng ma lang thang trên đường phố của thành phố này, những ngọn đèn khí đốt tạo ra ánh sáng mờ ảo. Những ngôi nhà hai bên đường im lìm trong sương mù, thấp thoáng không rõ trông như từng con quái vật, ánh đèn chiếu sáng trong các ngôi nhà là đôi mắt của chúng đang quan sát thế giới. “Dừng… tránh ra!” Một chiếc xe ngựa chạm khắc tối màu lao nhanh suýt tông vào một đứa trẻ đang bán báo, người đánh xe mặc áo khoác ngắn màu đen, tức giận thò đầu ra cho nó một roi. Đứa bé rất lanh lợi, vừa chạy vừa giữ chặt túi đựng đầy báo. Sau đó trước mắt bỗng tối đen, thằng bé bán báo đụng phải một người đàn ông trên phố. Sương mù che khuất khuôn mặt người đàn ông, khi cậu bé ngẩng đầu lên, nó chỉ có thể nhìn thấy cổ áo khoác đen dựng đứng. “Xin lỗi, thưa ông!” Thằng bé bán báo sợ hãi lùi lại một bước. Hôm nay trời lạnh thật, thằng bé nghĩ thầm, quần áo của quý ông này lạnh đến nỗi có cảm giác như sắp đóng băng. Sợ bị đánh, nó rụt cổ lại, chuẩn bị sẵn sàng để bỏ chạy. Lúc này, một bàn tay đeo găng tay da màu nâu vươn ra trước mặt nó, trên đó có hai đồng xu. “Một tờ The Times.” “Vâng thưa ông.” Mắt thằng bé sáng lên, nó nhanh chóng nhận lấy đồng xu. Vì hôm nay sương mù quá dày, bán báo ven đường chẳng được bao nhiêu, nó đánh liều hỏi: “Ông có cần The Daily Telegraph không? Chỉ với một penny thôi, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-du-thien-duong-phong-truc-gia/5059235/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.