Chương 10 Thần Biển Mặt trời lặn chiếu xuống mặt biển đỏ rực. Xác cá voi trôi nổi trên biển, người ta dùng lao móc có dây thừng để kéo chúng lên tàu. Cuộc giết chóc sắp kết thúc, tiếng r*n r* cũng biến mất, chỉ còn lại tiếng của nồi hơi, cùng tiếng cười vui vẻ của thủy thủ đoàn và ngư dân. Săn cá voi có rủi ro, nhưng theo quan điểm của họ thì tất cả đều đáng giá, thậm chí có thể nói cuộc sống chưa bao giờ tốt đến thế. Trong nhà có thêm đồ nội thất, quần áo và đồ chơi mới cho lũ trẻ, thuốc lá Mỹ và rượu whisky Scotland mua từ trạm mậu dịch… Nghĩ đến những điều tươi đẹp ấy, không khí vui tươi càng thêm nồng nhiệt. Họ hô khẩu hiệu, làm việc cật lực để kéo con mồi sắp biến thành của cải. Không ai biết, cũng không ai có thể tưởng tượng được rằng tất cả những điều này lại giống với nghi lễ hiến tế từ xa xưa. Không khí vui vẻ và cuồng nhiệt. Đàn tế nhuộm đầy máu tươi, cái xác vừa chết đi. Thần không bao giờ xuất hiện chỉ sau một lần hiến tế, chúng ngủ yên dưới biển sâu, ở một không gian khác mà con người không thể đặt chân tới. Số lượng vật tế quá ít hoặc quy mô quá nhỏ, tiếng kêu của vật tế khi chết cũng không đủ bi thảm thì sẽ không có cách nào lọt vào tai nó. Vì vậy chờ đợi nó xuất hiện là một quá trình lâu dài, việc giết chóc có thể kéo dài hàng chục năm, thậm chí hàng trăm năm. Lúc này, mặt trời dần chìm xuống dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-du-thien-duong-phong-truc-gia/5059230/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.