Chương 3 Thị Trấn Cảnh sát trưởng sa sầm mặt, theo ngư dân kia ra khỏi quán rượu. Đĩa ăn bị nghiêng đi, những hạt đậu hầm còn sót lại lăn trên quầy gỗ. Chủ quán rượu không dọn dẹp, ông ta như hóa thành tượng đá. Từ lúc nghe thấy mấy chữ “Đá ngầm quái quỷ”, ông ta vẫn bất động, duy trì vẻ mặt sợ hãi cho đến khi một cơn gió lạnh buốt từ ngoài cửa thổi vào. Chủ quán rượu rùng mình thật mạnh, vớ lấy giẻ lau tay rồi sải bước ra khỏi quầy, chộp lấy chiếc áo mưa nhựa treo trên tường rồi chạy ra ngoài. “Khoan đã.” John vội lên tiếng. Lúc này chủ quán rượu mới nhớ ra còn có một người trong nhà, lông mày ông ta cau lại, hiển nhiên là vì không yên tâm khi để một người xa lạ ở trong quán rượu. John vội nói: “Tôi muốn đến thăm bác sĩ Abel, hoặc người đánh cá đã cứu tôi ngày hôm qua cũng được, tôi muốn tìm mấy thứ đồ dạt vào bờ, trong đó có thể có đồ đạc cá nhân của tôi.” Chủ quán rượu cộc cằn nói: “Về trước khi trời tối.” Ông ta nhặt một đôi ủng đi mưa bằng cao su ở ngoài cửa ném cho John, đồng thời lấy từ trong bếp ra một tấm vải nỉ màu đen giống như tạp dề, ụp lên là gần như che kín đầu John. “Trùm vào!” Thái độ của chủ quán rượu tưởng chừng như khắc nghiệt, nhưng thực chất là vì sợ John bị gió lạnh thổi rồi ngã bệnh. John hiểu được phong cách giao tiếp xã hội thờ ơ và “thô lỗ” của người Bắc Âu, nên anh ôm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-du-thien-duong-phong-truc-gia/5059223/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.