Chương 1 Mắc Cạn Phải nói rằng, con người một khi rời khỏi gia đình, bước lên hành trình mới, rất dễ gặp phải những sự cố khó lường giữa đường. Năm 1925, John Doe bước lên con thuyền mang tên Gió Tây. * Mây đen giăng đầy, mưa gió điên cuồng. Mặt biển như một tờ giấy trong tay đứa bé nghịch ngợm, bị gấp theo ý thích, thỉnh thoảng lại đảo một cái chín mươi độ. Bầu trời và mặt biển như mất đi ranh giới, trộn lẫn vào nhau, những cơn sóng cao vài mét và mưa lớn chiếm lĩnh tất cả mọi nơi mà mắt người thấy được. “Bánh lái bên trái!” Thuyền trưởng sức cùng lực kiệt, thét lên. Thế như giọng nói của ông ta không truyền được vào tai những người trên boong thuyền. Sấm chớp xé rách bầu trời, cột buồm chính của con thuyền đã gãy, một nửa cháy đen, phần còn lại cũng đã bốc cháy, nhưng rồi được ơn mưa dập tắt. Ánh sáng biến mất, mấy chữ “tàu Gió Tây” trên mạn thuyền một lần nữa bị sóng biển cắn nuốt. “Chúa ơi!” Một thủy thủ tuyệt vọng nhắm mắt lại. Mất đi cột buồm chính, có lẽ họ không còn cách nào để vượt qua cơn sóng lớn kế tiếp. “Thần Biển đang nổi giận, là thần Biển!” Một thủy thủ già khác rõ ràng có đức tin không giống người kia đang túm chặt lấy dây buồm, mặt đầy vẻ hoảng sợ: “Biển băng mùa này chưa bao giờ có bão lớn như vậy… thần Biển…” Cột buồm ngã xuống đập thủng một lỗ lớn trên boong thuyền. Trong khoang thuyền, một người đàn ông trông có vẻ là hành khách nhanh nhẹn chui xuống dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-du-thien-duong-phong-truc-gia/5059221/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.