Lý Mặc bị lay tỉnh.
Đôi tay xa lạ như sóng biển dập dềnh vỗ xuống bờ vai anh, một giọng nữ không ngừng ở bên tai anh nói: “Mau tỉnh lại đi, cậu có thể ra ngoài rồi.”
Lý Mặc bất ngờ mở to mắt, khuôn mặt tươi cười của một người phụ nữ tóc ngắn bỗng xuất hiện trước mắt.
“Cuối cùng cũng tỉnh? Ngủ cứ như chết vậy.”
Người phụ nữ tóc ngắn nâng bàn tay lên, ở trước mặt anh vẫy vẫy, không nghiêm túc mà tự giới thiệu: “Tôn Lệ Trân.”
Nói xong cô nháy mắt vài cái, rất mong đợi mà nói thêm một câu: “Có thể gọi tôi là cảnh sát Tôn nha, tôi thích nhất là nghe người khác gọi mình là cảnh sát!”
Nương theo tầm nhìn dần rõ ràng, Lý Mặc thấy rõ gương mặt cô — khuôn mặt một phụ nữ tràn ngập sức sống, mặt mày có một loại mùi tàn nhẫn, nhưng chẳng qua đã được che giấu rất kỹ.
Cô nhắm mắt làm ngơ trước cái nhìn của Lý Mặc, khom lưng mở khoá trên tay trên chân cho anh, thậm chí như rất quen thuộc mà trò chuyện cùng anh.
“Lần đầu tiên thấy có người ngủ trong phòng thẩm vấn, tố chất tâm lý của cậu tốt lắm đó.”
Nói đến ngủ, Lý Mặc bỗng nghĩ đến Nhiêu Tầm, cảnh sát này lẽ ra phải ở trước mặt anh, nhưng anh nôn nóng nhìn quanh phòng thẩm vấn hết một vòng, cũng không tìm thấy bóng dáng Nhiêu Tầm.
“Cảnh sát Nhiêu đâu?”
“Cậu hỏi Nhiêu Tầm hả?” Tôn Lệ Trân còn đang chiến đấu hăng say với ổ khoá, vừa tháo vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-do/2801433/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.