Thích Dã mặt lạnh như băng nói xong câu này, lại bổ sung thêm: "Sách bài tập của bạn ấy tối qua đã bị xé, sáng nay đến lớp mới bổ sung thêm."
Thật ra cậu không biết chuyện xảy ra với quyển sách tột cùng là sao. Nhưng phụ huynh uy hiếp trẻ nhỏ, thủ đoạn cũng chỉ như thế. Hoặc là xé sách vở hoặc là vứt sách vở, tóm lại cuối cùng sách vở cũng chẳng còn.
Thích Dã nói thẳng thừng.
Sắc mặt Hứa Nguyện tái nhợt thêm vài phần.
"Mình..." Trên mặt cô còn nước mắt, cô sợ hãi siết chặt vạt áo. Do dùng lực quá mạnh, móng tay cách một lớp áo đồng phục vẫn đâm đâm vào lòng bàn tay, "Không...... Không có!"
Lời phản bác này vô cùng yếu ớt, không biết là đang phản bác lại điều gì.
Ít nhất cô Đào tựa hồ như không hiểu, chất vấn Hứa Nguyện liên tục: "Lời Thích Dã nói là thật sao? Có chuyện như này?"
Hứa Nguyện ngơ ngác đứng ở cạnh cửa, nghe lời thầy Đào nói, cô không nói lại được lời nào.
Cô nghĩ mình xong đời rồi.
Qua hôm nay, tất cả các thầy cô đều sẽ biết mình là đứa trẻ không nghe lời.
Trẻ con đôi khi suy nghĩ rất kỳ quái.
Có lẽ vì thế giới của bọn chúng quá nhỏ, chưa tiếp xúc mấy người. Khi lớn đến tầm tuổi này, cha mẹ và thầy cô là những người lời nói nói có trọng lượng và uy quyền nhất trong thế giới của chúng. Bọn nhỏ đều tin tưởng lời bố mẹ vô điều kiện, giống như khi còn nhỏ bi bô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-dieu/3414653/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.