Nhưng Thích Dã đã rất nhanh phải hối hận vì quyết định này.
Bởi vì giữa trưa sau khi tan học, đúng lúc cậu đang định ra khỏi lớp, Hứa Nguyện cũng không ngoan ngoãn tránh đường như trước mà vươn tay túm lấy tay cậu: "Chúng mình cùng tới nhà ăn!"
Biết Thích Dã nhất định sẽ từ chối, Hứa Nguyện vội chặn đầu: "Cái này không tính là cậu nợ ân tình, mà là mình trả cho cậu!"
Cô cũng không dám nghĩ mang bài kiểm tra không đạt điểm trung bình này về nhà thì sẽ nhận hậu quả gì.
Cô gái nhỏ không cao nhưng sức lực lại không nhỏ, nắm chặt cánh tay cậu không buông.
Dù sao cô cũng là con gái, Thích Dã không dám dùng sức, nửa ngày cũng không hất ra được nên chỉ có thể hướng tầm mắt về phía Giang Triều...... bên cạnh Trần Nặc.
Lúc này, Trần Nặc đang mỉm cười nghe Giang Triều chỉ trích mình: "Lớp trưởng! Bốn chữ "hạ thủ lưu tình" này chẳng lẽ không phải tiếng Trung Quốc sao? 50 điểm thì cũng đành thôi, nhưng chỉ ba mấy điểm là chuyện thế nào?"
Trần Nặc cũng tốt tính giải thích với cậu ta: "Tôi thật sự đã sửa giúp cậu rồi, không lừa cậu đâu." Chỉ là Giang Triều sai nhiều quá, không thể cứu nổi.
Mấy năm nay vì để sống sót, Thích Dã đã gặp muôn hình muôn vẻ kiểu người trong xã hội.
Ánh mắt đã qua rèn luyện thật sự rất tinh, lần đầu tiên gặp Trần Nặc ở tiệm lẩu Bắc Nam, cậu đã cảm thấy người này thoạt nhìn ôn hòa, thực ra là người rất nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-dieu/3414647/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.