Dạ Minh Hiên nhìn thấy Tô Huyền đang phẫn nộ không thôi, nhíu mày:
“Chính là thân thể Tô Kì Chi cũng là hoàng nhi của ngươi, hắn cũng được xem như là hài tử của ngươi.”
Tô Huyền trầm mặc vô ngôn, vương tay thưởng thức chén trà ngọc lưu ly, thật lâu sau mới mở miệng:
“Liễu nhi vì trẫm sinh hài tử. Đó là bảo vật tối trân quý nhất đời này của trẫm. Trẫm luôn cho hắn kề cận bên mình, tự thân nuôi nấng, mười mấy năm qua khuynh tận tâm lực. Nhưng mà hiện tại, trẫm cũng không biết chính mình đích tâm lực dùng ở nơi nào…..”
“Huyền đế cần gì phải chấp nhất chuyện hồn phách Kì Chi chuyển thế như vậy. Kì Chi là một vị hoàng tử thực vĩ đại, đại hoàng tỷ ở trên trời nhìn thấy cũng sẽ vui mừng a.”
“Quang trọng là hắn không phải hoàng nhi của trẫm cùng Liễu nhi…”
Thanh âm Tô Huyền phát ra cường điệu.
Dạ Minh Hiên ngập ngừng, nhìn Tô Huyền:
“Chẳng lẽ Huyền đế có thể gạt bỏ mười mấy năm ân tình các ngươi cùng bên nhau sao? Huyền đế sủng ái Kì Chi ngay từ đầu là bởi vì Đại hoàng tỉ. Sau lại chủ yếu là bởi vì Kì Chi hơn người đi.”
Cho dù là hài tử của Đại hoàng tỉ, nếu Tô Kì là kẻ vô dụng. Tô Huyền có thể sủng ái hắn mười mấy năm sao?”
Tô Huyền lẳng lặng ngồi, vị Đế vương kiêu ngạo lâm vào trong mâu thuẫn. Cũng vô thố giống như người bình thường.
Lúc trước nghe chính Tô Kì Chi nói về chuyển bản thân hắn đầu thai chuyển kiếp. Đầu tiên trong lòng vô cùng khiếp sợ. Nguyên lai hài tử của mình lại có lai lịch như thế. Sau đó tâm thực chua xót, h6n2 phách hoàng nhi chân chính của mình hiện nơi đâu? Là nhập vào luân hồi chuyển thế hay vẫn phải chịu kiếp cô hồn, dã quỷ phiêu lãng ngoài kia? Tiếp đến chính là vô cùng phẫn nộ. Hoàng nhi của mình cùng Liễu nhi lại dể dàng bị một hồn phách dã quỷ chiếm đi, còn hưởng hết sự sủng ái của mình. Tâm hắn sao có thể yên lòng thoải mái…..
Co điều Dạ Minh Hiên nói rất đúng. Mặc kệ phẫn nộ cùng đau lòng sâu bao nhiêu, cũng không thể gạt bỏ những ký niệm mà mình cùng Tô Kì Chi bên nhau mười mấy năm qua. Những ngày ấy luôn ấm áp cùng khoái hoạt….
Cho nên, dù chính mình ngay tại đại điện thượng đầy uy nghiêm, băng lãnh nói với Tô Kì rằng:
[Ngươi không phải hoàng nhi của trẫm…]
Mặc dù khi biết được Tô Kì Chi đơn độc rời cung, nhẫn tâm không để ý tới….
Nhưng mà khi nghe thám tử Kì quốc bẩm báo Tô Kì Chi hôn mê bất tỉnh, bị một nữ tử mang vế Hoàng cung Kì quốc, rốt cục vẫn nhịn không được, giống như bản năng bình thường, ném một đống chính sự, tự mình tới Kì quốc Hoàng cung……
Mà lúc sắp sửa gặp mặt, bản thân lại trù trừ , mê mang , không biết nên đối mặt Tô Kì Chi như thế nào…
Là giống như trước cái gì cũng không biết, tiếp tục phụ từ tử hiếu?
Hay tiếp tục hàn lãnh tựa băng mà đối đãi Tô Kì Chi?
Sự việc vống đơn giản giải quyết nhưng bản thân lại cảm thấy thực khó khăn…chính mình rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Thời điểm ta học đi, không cẩn thận té ngã, suất phá tất cái, phụ hoàng liền sai người đem toàn bộ tẩm cung đều trãi đầy mao thảm dày, phòng ngừa ta tái té ngã bị thương. Khi ta sáu tuổi, nói muốn làm sứ giả đến Kì quốc tham gia lể kỉ niệm mười năm đăng cơ của Phụ hoàng người, cả triều văn võ cùng hậu cung phi tần đều cực lực khuyên can, khả Phụ hoàng vẫn đem ta tới. Còn những khì trân dị bảo do ngoại quốc tiến cống, từ trước đến nay đều là ta trước chọn lựa rồi mới ban cho người khác. Phụ hoàng đối ta ôn nhu cùng sủng ái như vậy. Vậy mà khi biết được ta là hồn phách chuyển thế, lại vô tình nói với ta là ta không phải hoàng nhi của hắn. Tiểu Diên, từ xưa Đế vương đều vô tình, những thứ sủng ái kia đều tựa như mây khói thoáng qua. Hiện tại phụ hoàng người đối với ngươi cưng chìu như trân bảo, có lẽ ngày nào đó hắn cũng sẽ khí ngươi mà đi, không lưu tình chút nào.”
Tô Kì Chi bán nằm trên giường, chân thành nói với Dạ Diên đang ngồi bên cạnh hắn. Tô Kì cảm giác được Dạ Diên rất ỷ lại phụ hoàng hắn. Càng cảm thấy Dạ Diên tinh khiết, cô độc. Dạ Diên giống như là đệ đệ của mình.Chính mình thật sự là không nghĩ làm thương tổn bé tinh thuần như vậy.
Dạ Diên đứng bên giường nhìn Tô Kì Chi. Hắn có thể cảm giác được Tô Kì Chi đối chính mình cũng không có ác ý. Nhưng mà cũng không đại biểu hắn đồng ý sẽ với những lời Tô Kì Chi nói.
“Phụ hoàng sẽ không rời đi ta. Chúng ta nhất định phải vĩnh viễn bên nhau.”
Dạ Diên chậm rãi nói, đồng âm trong trẻo quanh quẩn trong phòng. Nhưng lại hàm xúc vài phần ý tứ trang trọng.
“Vĩnh viễn? Ha hả…..”
Tô Kì Chi bật cười.
“Tiểu Diên, ngươi biết cái gì là vĩnh viễn sao?”
“Không biết, nhưng ta tin tưởng phụ hoàng của ta.”
Ưỡng tiểu ngực, Dạ Diên có chút kiêu ngạo mà trả lời, giống như tin tưởng lời phụ hoàng nói với hắn là nhất kiện chuyện tình đáng giá để hắn kiêu ngạo
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]