Trên bàn cơm tất cả mọi người đều yên lặng cầm đũa, đương nhiên vẫn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn người đối diện đang vùi đầu ăn cơm.
Sau khi Thu Tử Hàn ăn xong chén cơm thứ hai, lập tức đem bát đưa cho người làm đứng sau lưng, nói: "Phiền bới giúp tôi một chén cơm."
Thang Kiều lập tức đau lòng không thôi, vội đứng lên tự tay bưng một chén trước mặt đưa qua, đau lòng nói: "Con trai, ăn từ từ thôi con, cẩn thận nghẹn."
Bữa trưa nay ở phim trường lúc nhìn thấy cơm hộp mà cậu ghét bỏ, cậu liền phát giận không chịu ăn, nhưng đến buổi chiều cậu bắt đầu hối hận. Dù sao công việc của cậu là công việc thuần lao động chân tay, giống như một đứa ngốc đem đạo cụ dời qua dời lại, hoàn toàn không có một chút hàm lượng kỹ thuật.
Thu Tử Hàn nhìn người đối diện từ đầu tới cuối vẫn im lặng, không khỏi oán giận nói với Thang Kiều: "Mẹ, mẹ không biết cơm ở cái nơi rách nát kia có bao nhiêu khó ăn đâu, đó quả thực là cơm dành cho heo ăn."
Nói xong, cậu còn khiêu khích nhìn thoáng qua Thu Tử Thiện, dù sao giữa trưa hôm nay cô một chút cũng không hề lãng phí ăn hết toàn bộ hộp cơm kinh khủng đó.
Thu Tử Thiện buông đũa xuống, cầm lấy cái thìa sứ bắt đầu chậm rãi ăn canh. Bộ dáng khi ăn canh của cô thực tao nhã, nhưng là tốc độ cũng không hề chậm, chỉ một lúc mà non nửa bát canh đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Lúc này, cô mới buông cái thìa, nhìn qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-dao-bach-lien-hoa/35539/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.