An Thịnh cuối năm thứ 5. Kinh thành Đại Sở, một ngày mùa thu, trời mưa như trút nước. 
Hoàng Phủ Miên Khang rời khỏi điện Sùng Đức, trong đáy mắt y chất chứa trùng trùng bóng tối. Một tiểu nội thị chạy đến mở ô, che cho y, nói nhỏ. Sau đó thì phẩy tay áo bước đi về hướng Tây. 
Trong gian phòng rộng lớn, tràn ngập ánh đèn, Điền Thương đứng trước giá nến, sáp nến nóng rực khiến vầng trán già nua của ông ta rỉ đầy mồ hôi. Hoàng Phủ Miên Khang bước đến từ phía sau, giọng nói khàn đục, không có mấy phần khí lực: 
"Thật sự vô phương sao?" 
Điền Thương giật mình quay người, ánh mắt hiện rõ sự bất lực, phút chốc liền sụp người quỳ xuống: 
"Lão phu vô năng, thật sự không thể giải được thứ hoang độc đó. 6 năm, hoàng thượng có thể chống cự được 6 năm đã là cực hạn..." 
Hoàng Phủ Miên Khang thả người xuống ghế, ngón tay cao quý níu chặt lấy mi tâm, hơi thở nặng nề: 
"Ông lui đi." 
Thoáng chốc, gian phòng hoa lệ chỉ còn lại một mình y. 
Chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt y va vào bức Chánh đại quang minh treo bên cạnh long ngai, y biết nội dung của di chiếu là gì. Truyền ngôi cho đại hoàng tử Hoàng Phủ Cao Nghi, Hòa vương gia Hoàng Phủ Miên Khang làm Nhiếp chính vương, dẫn dắt ấu quân đến khi trưởng thành. 
Mấy năm này, Hoàng Phủ Cao Nghi bộc lộ rõ tư chất thông tuệ, chỉ cần được dẫn dắt tốt, chắc chắn tương lai sẽ trở thành một minh quân. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-danh-chi-hau/3687828/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.