Cố Tịch Hy thở hắt ra một hơi, nàng nhìn Lý công công, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cổ họng khẽ run lên rồi lại im bặc.
Nàng nhấc chân váy bước lên cầu, đi sang tiểu đình.
Hoàng Phủ Minh Phong đang ngồi ở bàn đá chính giữa tiểu đình, bên trên đặt một bình rượu.
Cố Tịch Hy thận trọng hành lễ với hắn theo đúng quy củ và tôn ti:
“Tiểu nữ tham kiến hoàng thượng.”
Hắn ngước mắt lên nhìn nàng. Hôm nay, nàng vận y phục màu hồng phấn, trên cổ và tay có đính lông vũ trắng muốt. So với bộ dạng cao quý khi là thái tử phi, nàng thế này lại trông thanh khiết và dịu dàng hơn.
Là một cô nương, một tiểu thư, một quận chúa cao quý.
Tựa như chưa từng trải qua những năm tháng chớp bể mưa nguồn đau đớn.
Chỉ là, ánh mắt nàng không có bất kỳ tia sáng nào, chỉ nhàn nhạt phiếm hồng, minh chứng cho những giọt lệ đã rơi đến độ khô cằn trên đôi gò má nhỏ gầy kia.
Cố Tịch Hy lại khẽ nói:
“Hoàng thượng thứ lỗi, sáng mai tiểu nữ còn phải lên đường đi Hương quốc, không thể ở đây bồi chuyện với ngài quá lâu, vậy nên…”
“Nàng rất hận ra sao?”
Hắn thình lình lên tiếng khiến nàng không khỏi giật mình.
Nàng nhìn hắn, lâu thật lâu, hai bờ môi mím chặt. Khi nàng chớp mắt, một giọt lệ sẽ rơi khỏi mi, rớt xuống và biến mất trong màn đêm thăm thẳm.
Thật ra, nước mắt con người là không giới hạn, cũng không có cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-danh-chi-hau/3429154/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.