Cố Tịch Hy vươn tay giữ lấy cổ áo của Hoàng Phủ Minh Phong, nhón gót chân vụng về hôn lên vành tai hắn.
Dường như nàng đang dùng dũng khí của cả đời mình tích lũy được để làm ra hành động như đêm nay.
Toàn bộ cơ thể Hoàng Phủ Minh Phong đều run lên, hắn cúi đầu gọi nàng:
“Cố Tịch Hy.”
Cả người nàng cũng run lên:
“Vâng…”
Hắn thật sự gọi tên nàng, không phải thái tử phi, càng không phải Trường Ý Đan xa lạ.
Nàng cảm nhận vòng tay của Hoàng Phủ Minh Phong đang đặt trên eo nàng mỗi lúc một co chặt. Nhịp thở của hắn mỗi lúc một gấp gáp:
“Có lẽ sau này, nàng sẽ rất hận ta…”
Cố Tịch Hy mím chặt môi, nhìn thật sâu vào mắt hắn, cuối cùng kiên định lắc đầu:
“Vậy thì cứ để sau này tính đi, điện hạ!”
Nàng sẽ hận hắn vì điều gì? Vì trong tim hắn, Trần Chiêu Thủy vẫn là lớn nhất? Vì mai này khi hắn nắm trong tay đại thống, hắn sẽ có tam cung lục viện, ban mưa móc khắp nơi?
Nếu chỉ là như vậy, nàng căn bản đã rất thông suốt.
Cố Tịch Hy hiểu mình là ai, có vị trí gì, có những phước phần mà cả đời này, có lẽ nàng sẽ không bao giờ xứng đáng được hưởng!
Hoàng Phủ Minh Phong hôn xuống cánh môi nàng, sự đắm say và cuồng nhiệt đó khiến Cố Tịch Hy trong thoáng chốc đã trở nên đờ đẫn.
Mặt mũi nàng đều nóng ran, ngón tay siết lấy cổ áo của hắn mạnh đến mức hộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-danh-chi-hau/3421317/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.