Thẳng đến buổi tối của hôm đó, khi Cố Tịch Hy giúp Hoàng Phủ Minh Phong canh y, nàng mới phát hiện trên cổ tay của hắn có một vết thương, được quấn lại bằng lớp vải xô trắng.
Nàng nhớ rất rõ, trước khi hắn đi, cổ tay không có vết thương này
Ánh mắt nàng hiện vẻ lo lắng, ngước lên nhìn hắn:
“Điện hạ bị thương rồi?”
Nhưng mà Hoàng Phủ Minh Phong lại không xem đây là chuyện to tác, hắn gật đầu, thản nhiên đáp:
“Ừ.”
“Sao chàng lại bị thương?”
“Huấn luyện mã binh cần phải tiếp xúc với ngựa chưa thuần hóa, sơ sẩy bị thương là chuyện thường.”
Cố Tịch Hy cũng không rõ hắn có nói thật hay không.
Nàng cẩn thận nâng cổ tay hắn lên ngang tầm mắt, quan sát lớp vải xô, cuối cùng nói:
“Thiếp giúp chàng thay băng nhé?”
Hoàng Phủ Minh Phong định mở miệng từ chối, lại nghĩ đến vết thương này thật sự cả ngày chưa bóc ra thoa thuốc. Với cả, với vẻ mặt của nữ nhân này, nếu hắn lắc đầu, chỉ e náng sẽ thức trắng đêm nay.
Hắn đột nhiên nhớ đến đêm “động phòng hoa chúc” của bọn họ, hắn cũng bị thương, nàng lại không biết mà bất cẩn trở mình, vô tình đụng trúng làm vết thương rách ra, liền hoảng sợ tới mức cả đêm không dám ngủ.
Nhìn bộ dạng cặm cúi tháo lớp vải xô của nàng ra, khẽ khàng bôi thuốc, mỗi một động tác đều nhất mực nhẹ nhàng và cẩn thận, khi đó, Hoàng Phủ Minh Phong đã rất băn khoăn. Rằng, thái tử phi mà hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-danh-chi-hau/3419488/chuong-103.html