Cố Tịch Hy sững sờ, giọng nói đã hơi lạc đi: 
"Một nữ nhân không muốn hầu hạ phu quân của mình, khác nào tội đáng muôn chết!" 
Hoàng Phủ Minh Phong hiện lên vài tia hứng thú trên nét mặt. Phu quân? Hắn bỗng cảm thấy hai tiếng này có thể thốt ra từ miệng nàng với hắn thật không dễ dàng. 
Nàng khép bốn ngón tay vào nhau, hiên ngang mà giơ lên ngang đầu: 
"Thần thiếp ở đây lấy nguyệt quang làm chứng. Nếu lúc này tâm thiếp không an, dao động tà ý, ảo tưởng duyên xa, xin nguyện ngày sau bị thác bởi muôn đao vạn kiếm, sau khi chết bị đọa vào a tỳ địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh!" 
Hoàng Phủ Minh Phong có vẻ thật sự đã bị bất ngờ, vì chính Cố Tịch Hy cũng đang kinh hãi với lời thề độc của mình. 
Độc tới mức khiến người ta thấy rùng rợn. 
Hoàng Phủ Minh Phong tiến lên, vươn tay giữ cằm nàng. Hắn không dùng sức, nhưng nàng vẫn nguyện ý xuôi theo, ép mặt mình đối diện với hắn. 
"Nàng có biết, thề độc có khả năng linh ứng không?" 
"Hồi điện hạ, thiếp biết. Vì như vậy nên thiếp mới chọn cách này." 
Hắn di chuyển bàn tay đến khuỷu tay nàng, nâng nàng đứng dậy, giọng điệu như nói chuyện bâng quơ: 
"Nếu có người nào đó nghe được lời thề này của nàng, chỉ e mới thật sự là kẻ không cam lòng siêu sinh." 
Cố Tịch Hy siết chặc nắm tay: 
"Thần thiếp ngu dốt. Không biết điện hạ đang nói tới ai?" 
Hắn buông tay khỏi người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-danh-chi-hau/2594706/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.