Cố Tịch Hy phát hiện, cách nói chuyện nửa vời lạt mềm buộc chặt, khiến cho người khác vừa hoảng sợ vừa lúng túng của Hoàng Phủ Minh Phong dường như chỉ áp dụng với mỗi mình nàng. Đối với Bảo Quân Hoa, hắn có thể không nói mấy lời ngọt ngào, nhưng lời nào ra lời nấy, nàng ta đối đáp cung kính nhưng rất thoải mái.
Bầu không khí cũng theo đó mà nhẹ nhàng.
Thật chẳng bù cho nàng, đứng trước mặt hắn, thở thôi cũng sợ mình thở sai…
Khi bữa ăn kết thúc, Bảo Quân Hoa đang muốn đứng dậy tiễn Hoàng Phủ Minh phong và Cố Tịch Hy rời đi thì sắc mặt bỗng trở nên xấu đi mấy phần, ôm bụng muốn ngã ra sau.
Hoàng Phủ Minh Phong nhanh tay đỡ được nàng ta. Nô tỳ đứng hầu bên cạnh tiến lên, thống thiết một tiếng:
“Nương nương!”
Cố Tịch Hy nói với cung nhân:
“Còn không mau truyền thái y!”
Hoàng Phủ Minh Phong vừa bế nàng ta sang phòng ngủ, vừa sốt ruột hỏi:
“Nàng làm sao thế?”
Bảo Quân Hoa nhăn nhó, giọng nói như sắp khóc:
“Điện hạ, bụng thiếp đột nhiên đau quá!”
Khi nằm trên giường, nàng ta túm chặt tay Hoàng Phủ Minh Phong, mồ hôi sớm đã đầm đìa trên trán:
“Điện hạ, có phải… có phải nhi tử gặp chuyện gì đó không?”
Hắn để nguyên tay mình cho nàng ta ôm lấy, trấn an:
“Sẽ không sao, nàng đừng nói bậy!”
Cố Tịch Hy đứng qua một góc, không mở lời, ánh mắt vừa nhìn Bảo Quân Hoa, vừa luân phiên hướng ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-danh-chi-hau/2594671/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.