Hoàng Phủ Miên Khang đứng một bên, bật cười:
“Ai da, đúng là lời nói của mỹ nhân có trọng lượng.”
Hoàng Phủ Minh Phong ánh mắt không dao động, tựa như không nghe thấy lời bỡn cợt này.
Cố Tịch Hy ngược lại không nén được tò mò, vô thức nhìn y một cái.
Hoàng Phủ Miên Khang bắt lấy ngay:
“Đệ đệ Miên Khang, còn chưa lần này chính thức ra mắt hoàng tẩu. Đứng gần thế này, hoàng tẩu quả nhiên nhìn sắc nước hương trời, thiên hạ khó có người bì kịp.”
Miệng y trơn như được bôi sẵn mỡ.
Cố Tịch Hy khẽ mỉm cười, đáp lễ một cái:
“Hòa vương gia đã quá lời.”
Thật ra, nàng vẫn không quên hiện thực. Hoàng Phủ Minh Phong biết chuyện Trường Ý Đan và Hoàng Phủ Bắc Trì, vậy người bên cạnh hắn hiển nhiên cũng biết. Mấy lời đó của Hoàng Phủ Miên Khang, nàng cũng không ước lượng được mấy phần là thật lòng, mấy phần là cố giễu.
Lại còn có Trần Kim, suốt chặng đường đi luôn lầm lỳ ít nói, hiện tại đang mặc hắc giáp, tay giữ chuôi kiếm đứng gần bọn họ. Như hộ vệ, cũng như chờ lệnh.
Cố Tịch Hy càng không quên mối thâm thù có khả năng tính lời lãi hết trên người mình của y.
Nàng đột nhiên có cảm thấy, vây quanh nàng toàn những thành phần thù địch, hoặc ít nhất là hiểu lầm và giễu cợt nàng. Trước khi đi. Trường Khánh Diên gửi thư dặn nàng giữ mình, có lẽ là sẽ lường ra được tình huống một mình nàng cô liêu giữa đủ loại sát khí này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-danh-chi-hau/2594665/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.