Khi nói hai tiếng “cả đời” này với Hoàng Phủ Minh Phong, Cố Tịch Hy cũng không nhìn thấu được tâm tư của mình, rốt cục là nàng dùng cảm xúc gì để bật ra thanh âm ấy.
Có lẽ là vì nghĩa vụ, nàng gả cho hắn, làm đích thê của hắn, số phận đã định sẵn cả đời phải cùng hắn sống đồng tịch đồng sàng, thác đồng quan đồng quách. Với cả, làm gì có chuyện một nữ nhân không ao ước được chung chung thủy thủy với người mình yêu một đời.
Người mình yêu…? Cố Tịch Hy bất giác cắn chặt môi mình, vành tai hơi phiếm hồng. Có lẽ không tới chuyện yêu, là ngưỡng mộ, là ước vọng trong lòng mà thôi.
Hoàng Phủ Minh Phong đưa tay chạm khẽ lọn tóc mai áp sát gương mặt trái xoan thanh tú của nàng, giọng nói nhẹ nhàng, như thể tùy ý bâng quơ:
“Vậy ta hy vọng, thái tử phi nói được làm được, ghi nhớ lời nàng đã nói.”
Nhưng Cố Tịch Hy lại tự cảm giác lời kia rất có trọng lượng, nghiêm túc mà đặt vào lòng:
“Vâng, thần thiếp tuyệt đối ghi nhớ.”
Sau này khi ngồi nghĩ lại, nàng phải bất giác bật cười. Người ta hứa bên nhau trọn đời đều là tay vòng tay, đầu tựa đầu, nói mấy lời ngọt ngào như mật, thề thốt giao bôi. Còn nàng và hắn, cũng là hứa hẹn, nhưng sao rất kỳ quặc, lạ đời…
Không phải ở hoàng cung, Hoàng Phủ Minh Phong cũng không cần phải dậy quá sớm để thượng triều, Cố Tịch Hy cũng biết như thế, tự buông thả bản thân một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-danh-chi-hau/2594657/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.