Lực đạo của tay Hoàng Phủ Minh Phong đang đặt trên mặt Cố Tịch Hy bỗng mạnh lên chút ít, cơ hồ muốn giữ nàng đừng cứ chốc chốc lại xoay lung tung. Hắn giữ cho nàng nhìn thẳng vào mình, âm thanh phát ra khe khẽ nhưng vững vàng:
“Sau này không được làm vậy nữa!”
Cố Tịch Hy bỗng cảm thấy một cảm xúc rất đặc biệt dâng trào, lại không biết miêu tả nó như thế nào cho chính xác.
Ánh mắt nàng mông lung nhìn hắn.
Hắn di chuyển tay xuống một chút, giữ lấy cằm nàng nâng lên:
“Mạng của bổn thái tử, ta tự khắc biết giữ, không cần nàng xông pha.”
Cố Tịch Hy yếu ớt phản bác:
“Nhưng điện hạ, thiếp…”
“Thế nào?”
Nàng khẽ hắng giọng:
“Đó là bản năng, thiếp không hứa được!”
Bằng chứng là khoảnh khắc lao ra đó, đầu nàng thực sự như một khúc gỗ rỗng tuếch.
Ánh mắt Hoàng Phủ Minh Phong lộ lên tia hứng thú:
“Bản năng?”
Cố Tịch Hy có hơi mất dũng khí, lại vẫn kiên quyết gật đầu.
Không suy không nghĩ, khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, lý trí mới là thứ thuốc độc chết người.
Đột nhiên, Cố Tịch Hy giống như vừa nảy ra một ý tưởng hay ho nào đó, vừa hay có thể giải thoát bản thân khỏi thế bị bao vây này. Nàng trưng ra ánh mắt sáng lấp lánh, đưa tay giữ gấu tay áo của Hoàng Phủ Minh Phong:
“Nhưng điện hạ yên tâm, chàng cát nhân thiên tướng, tuyệt đối sẽ không gặp những chuyện nguy hiểm nữa!”
Lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-danh-chi-hau/2594628/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.