Chương trước
Chương sau
Lực đạo của tay Hoàng Phủ Minh Phong đang đặt trên mặt Cố Tịch Hy bỗng mạnh lên chút ít, cơ hồ muốn giữ nàng đừng cứ chốc chốc lại xoay lung tung. Hắn giữ cho nàng nhìn thẳng vào mình, âm thanh phát ra khe khẽ nhưng vững vàng:

“Sau này không được làm vậy nữa!”

Cố Tịch Hy bỗng cảm thấy một cảm xúc rất đặc biệt dâng trào, lại không biết miêu tả nó như thế nào cho chính xác.

Ánh mắt nàng mông lung nhìn hắn.

Hắn di chuyển tay xuống một chút, giữ lấy cằm nàng nâng lên:

“Mạng của bổn thái tử, ta tự khắc biết giữ, không cần nàng xông pha.”

Cố Tịch Hy yếu ớt phản bác:

“Nhưng điện hạ, thiếp…”

“Thế nào?”

Nàng khẽ hắng giọng:

“Đó là bản năng, thiếp không hứa được!”



Bằng chứng là khoảnh khắc lao ra đó, đầu nàng thực sự như một khúc gỗ rỗng tuếch.

Ánh mắt Hoàng Phủ Minh Phong lộ lên tia hứng thú:

“Bản năng?”

Cố Tịch Hy có hơi mất dũng khí, lại vẫn kiên quyết gật đầu.

Không suy không nghĩ, khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, lý trí mới là thứ thuốc độc chết người.

Đột nhiên, Cố Tịch Hy giống như vừa nảy ra một ý tưởng hay ho nào đó, vừa hay có thể giải thoát bản thân khỏi thế bị bao vây này. Nàng trưng ra ánh mắt sáng lấp lánh, đưa tay giữ gấu tay áo của Hoàng Phủ Minh Phong:

“Nhưng điện hạ yên tâm, chàng cát nhân thiên tướng, tuyệt đối sẽ không gặp những chuyện nguy hiểm nữa!”

Lần này Hoàng Phủ Minh Phong bật cười thành cả tiếng:

“Xem là lời lành của nàng đi.”

Cố Tịch Hy tự đắc tới mức muốn giương mặt lên, vỗ vỗ ngực tự xưng là khẩu lành, nói lời bình an chỉ có nước thuận thuyền xuôi sóng. Nhưng sau một hồi suy nghĩ lại, nàng nhớ đến những người xung quanh nàng từ nhỏ đến lớn, dường như chẳng có mấy người là thật sự bình an. Khi Cố sư phụ và Cố sư mẫu qua đời, thậm chí có vài người độc miệng đi rêu rao nàng là sao chổi, chỉ biết mang đến tai ương.

Cho nên… điện hạ à, mạng chàng thì chàng nên tự giữ lấy đi!

Chợt có tiếng Lý công công phát ra từ phía sau cánh cửa bên ngoài:

“Điện hạ, Hòa vương gia cầu kiến!”

Cố Tịch Hy theo phản xạ muốn đứng lên, ít nhất thoát khỏi tư thế không được quang minh chính đại này. Nhưng vừa nhổm người dậy liền bị một tay của Hoàng Phủ Minh Phong ghì chặc. Nàng hé to mắt nhìn hắn, hắn ngược lại làm ra vẻ rất thản nhiên, vừa giữ tay nàng vừa hướng ra ngoài, nói:

“Vào đây!”

Hoàng Phủ Miên Khang bước vào, cách một lớp rèm châu vẫn trông thấy rõ mồn một Cố Tịch Hy đang ngồi trên giường Hoàng Phủ Minh Phong, hơn nữa còn ngồi rất sát, mặt đối mặt, nhất thời phải đảo mắt sang chỗ khác dặn hắn vài tiếng. Y khom người:



“Tham kiến hoàng huynh, hoàng tẩu!”

Hoàng Phủ Minh Phong gật đầu:

“Thế nào rồi?”

Hoàng Phủ Miên Khang xoay nhìn Cố Tịch Hy một cái, liền biết ý hoàng huynh rằng chuyện này có thể nói trước mặt nàng, liền mỉm cười vâng một tiếng, đem chuyện vừa làm xong trước sau thuật lại hết. Cả ngày nay, y cùng Trần Kim dẫn người đi điều tra từ chuyện thích khách đến chuyện tìm đường vào U Cốc, tất cả đều có thu hoạch rất đáng kể. Chi tiết thế nào thì không nói, nhưng Hoàng Phủ Minh Phong vừa nghe qua đều có thể hiểu rõ tận tường, chỉ duy nhất Cố Tịch Hy nghe chữ được chữ mất, vừa hiểu lại vừa không hiểu.

Ánh mắt Hoàng Phủ Minh Phong hiện lên sự hứng thú:

“Tốt.”

Hoàng Phủ Miên Khang nói:

“Bên chỗ của Trần Kim cũng đã làm được rất nhiều chuyện hay ho, đợi hắn về bẩm với huynh!”

Hoàng Phủ Minh Phong nhoẻn miệng cười, ngón tay như vô thức xoa xoa lòng bàn tay của Cố Tịch Hy:

“Lưới đã có, chỉ chờ lúc thu lại mà thôi.”

Cố Tịch Hy nghe đến hai chữ “thu lưới”, cơ hồ cảm nhận được ý vị thắng lợi đang tràn trề trong ngữ điệu của Hoàng Phủ Minh Phong. Bàn tay nàng khẽ động, đợi khi hắn quay sang nhìn mình thì bật hỏi:

“Điện hạ đã điều tra ra được phe cánh thích khách và chuyện cướp cống phẩm rồi sao?”

Hoàng Phủ Minh Phong gật đầu:

“Có thể nói là như vậy.”

Nàng muốn tiến lên hỏi tiếp nhưng lại bất ngờ bị Hoàng Phủ Miên Khang chen ngang:

“Phải rồi hoàng tẩu, kiếm của tẩu đang ở chỗ đệ, một lát sẽ mang sang gửi trả, thật bất ngờ tẩu lại dùng kiếm Tàn Hồng của tộc Miêu.”

Cố Tịch Hy bỗng có dự cảm không lành, nàng nhìn Hoàng Phủ Minh Phong, muốn giải thích đôi chút:

“Kiếm Tàn Hồng là cống vật tộc Miêu dâng cho phụ thân thiếp cách đây 15 năm.”

Hoàng Phủ MInh Phong hỏi:

“Là ông ấy dạy võ công cho nàng?”

Cố Tịch Hy đoạn muốn gật đầu ngay tức khắc, lại bỗng nảy sinh chút chần chừ. Đúng là Trường Khánh Diên có dạy võ công cho nàng, nhưng chỉ dạy nàng toàn chiêu thức tấn công, vì căn bản khi ấy công phu chế thủ của nàng đã rất tốt. Mà chiêu thức của Trường Khánh Diên và Cố sư phụ căn bản rất khác nhau, hoàn toàn không có chỗ nào tương đồng. Nàng nghĩ tới việc Hoàng Phủ Minh Phong và Trường Khánh Diên ít nhiều đều đã từng giáp mặt trên thao trường, hắn biết tường tận chiêu thức của ông, vậy hẳn cũng phải nhận ra cách thủ của nàng không giống với ông chút nào.

“Sao thế?”

Trước sự chất vấn này, Cố Tịch Hy nghĩ một hồi, cuối cùng lại tiếp tục thật giả trộn lẫn, nói:

“Hồi điện hạ, công pháp thì đúng là phụ thân dạy thiếp, nhưng thủ pháp thì không phải.”

Nàng nuốt nước bọt một cái, sau đó tiếp tục:

“Là một sư phụ họ Cố dạy cho.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.