Vừa nhắc liền thấy người, vẫn ở ngõ trúc hôm nọ, khi Cố Tịch Hy vừa bước qua đã trông thấy Tát Lạt. Y đứng đó, như thể đang cố ý chờ nàng đi đến. Vẫn một nụ cười hở miệng ẩn chứa dưới lớp râu rậm khiến nàng không hề có chút hảo cảm nào, y nói:
“Tham kiến nương nương.”
Cố Tịch Hy nhăn mày, đưa tay đẩy Trữ Nhi cùng bản thân lùi về sau mấy bước, sau mới nặn ra một nụ cười đáp lễ:
“Đáp lễ sứ giả, thật trùng hợp khi lại gặp ngài ở đây!”
Tát Lạt phì cười:
“Rất trùng hợp, thiết nghĩ nương nương và ta rất có duyên. Nghe bảo nương nương và điện hạ bị lạc trong rừng sâu, đều bị thương, vẫn an khang đấy chứ?”
Cố Tịch Hy nhếch môi, giọng điệu trở nên thâm sâu:
“Bản cung còn tưởng là nhờ tay sứ giả chứ?”
Y hấp háy mắt:
“Ây, nương nương nói gì thể?”
Nàng đưa tay chỉnh lại một nếp gấp trên áo, ánh mắt đăm đăm vào một bông hoa nhỏ thêu trên cổ tay áo mình:
“Không có gì, bản cung chỉ là cảm thấy hình như có ai đó hành sự không minh bạch trong chuyện này, trong lòng khó chịu.”
Tát Lạt làm như không chú tâm đến lời này của nàng, nói sang một vấn đề khác:
“Thái tử phi nương nương, Tát Lạt mấy hôm nay đã hồi tưởng rất nhiều, lại càng thấy mình nhớ không sai, nhiều năm trước đích thật đã có phần phúc được gặp người.”
Cố Tịch Hy nghe lồng ngực mình giật thót, nhưng so với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-danh-chi-hau/2594625/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.